Người Tốt Số Một Giới Giải Trí Chính Là Tôi

Chương 7: Tốt thứ bảy



Cố Chức ôm quần áo đi qua đó: "Chị Lăng Sương, chẳng phải chị về ký túc xá rồi ạ?"

Nhưng đối phương chỉ ngơ ngác nhìn cô, không hề phản ứng.

"Chị Lăng Sương?" Cố Chức vươn một tay ra, vẫy vẫy trước mặt Cao Lăng Sương.

Cao Lăng Sương cuối cùng cũng hoàn hồn: "Chị muốn luyện tập thêm một lúc."

Cô ấy rời mắt khỏi gương, mặt đối mặt cẩn thận đánh giá Cố Chức, đương nhiên, không phải cứ nhìn chằm chằm, như vậy quá thô lỗ và bất lịch sự.

Cô ấy vừa nhìn Cố Chức, vừa khẽ cười nói: "Em tháo mũ và khẩu trang ra, nếu như không lên tiếng, suýt nữa không nhận ra."

"Hóa ra em trông như này." Câu này nghe có vẻ cảm khái vạn phần.

Khuôn mặt đỏ bừng của Cố Chức lộ ra khí nóng, giống như quả táo đỏ, để lộ vẻ tươi tắn.

Một mái tóc dài đến thắt lưng, rối bù lộ ra sự phóng túng.

Rõ ràng mặt mày tương tự, nhưng lại không tương tự.

Trong lòng Cố Chức có chút ngứa ngáy khó chịu.

Cao Lăng Sương đang nhìn cô, nhưng hình như lại không phải đang nhìn cô, mà là xuyên qua cô, như thể đang nhớ ai đó.

"Chị Lăng Sương, em trông không đẹp ạ?"

Không phải chứ, không phải cô tự luyến, dáng vẻ bây giờ của cô, thật sự, tiến vào giới giải trí cũng sẽ không thua, nếu không thì trong nguyên tác cũng sẽ không có tình tiết nguyên chủ tiến vào giới giải trí.

Cao Lăng Sương lắc đầu, thoải mái cười: "Đương nhiên không phải, em trông rất đẹp, rất ăn hình, là kiểu mà đạo diễn sẽ yêu thích."

Cố Chức kiêu ngạo ưỡn thẳng sống lưng, cô đã nói mà, cô người gặp người yêu, ngoại trừ gia đình kia của Cố La La.

"Chị chỉ là," Cao Lăng Sương nhẹ giọng nói, "cảm thấy em trông rất giống với một người mà chị quen biết."

Cố Chức lộp bộp trong lòng.

Phản ứng đầu tiên là, chẳng lẽ đây là đào hoa nát (*) trước kia của cha Cố?

(*) Nguyên văn là 烂桃花 (lạn đào hoa): Chỉ những mối đào hoa/mối tình xui xẻo, không tốt đẹp

Dựa vào tính nết 'đặc biệt' kia của cha Cố, thật sự không phải là không có khả năng?

Huống hồ, tuy rằng cô mới tới không lâu, nhưng cô cũng qua sát ra, giữa Cao Lăng Sương và Trần Mi có chút không hợp nhau.

Hai người này vừa đụng nhau, loại bầu không khí kia rõ ràng không bình thường.

Ahhh, nếu đúng là như vậy, chuyện sau này của cô ngược lại khó triển khai rồi.

Cô thật sự không muốn dính dáng với cha Cố bên kia.

Cô vốn dĩ đã tính toán hẳn hoi, thậm chí sắp sửa thực hiện kế hoạch rồi, ai có thể ngờ được, đột nhiên xảy ra chuyện này?

Không được, cô không cam tâm.

Cô khó khăn lắm mới tìm được một người phù hợp, cho dù bỏ cuộc, cũng phải làm rõ ràng trước.

Cố Chức đang muốn âm thầm tìm hiểu một chút tin tức, nhưng còn chưa đợi cô mở miệng, Cao Lăng Sương đã hỏi trước rồi.

"Vẫn chưa biết tên đầy đủ của em là gì?"

"Cố Chức, em tên là Cố Chức, Cố trong nhìn cố phán (*nhìn ngó xung quanh), Chức trong biên chức (*đan, lát, bện). "

"Cố Chức.."

Cố Chức thăm dò hỏi: "Không biết người trông giống em mà chị quen biết kia, họ gì ạ."

Cao Lăng Sương ngẩn người chốc lát, "Thật trùng hợp, cũng là họ Cố."

Cố Chức kinh ngạc: "Trùng hợp ghê."

Trong nhà vệ sinh xuất hiện sự trầm mặc trong một giây.

Hai bên đều đang thăm dò, đều không muốn để đối phương phát giác sự thăm dò của mình.

Cao Lăng Sương giả vờ lơ đãng nói, "Ba mẹ em đặt tên cho em à?"

Cố Chức lục lọi trong trí nhớ một chút, "Mẹ em đặt."

Cố Chức, cố chấp, có lẽ, mẹ Cố là muốn dùng cái tên này để cảnh tỉnh nhắc nhở chính bà.

Mẹ Cố là một người cố chấp, nếu không cũng sẽ không bất chấp sự phản đối của cha mẹ, tiến vào giới giải trí, không màng sự phản đối của cha mẹ, gả cho cha Cố, nhưng cuối cùng lại rơi phải kết quả như vậy.

Có điều, sau khi mẹ Cố sinh cô, liền tiến vào công ty, còn xử lý công ty đến mức đặc sắc sinh động, có lẽ dường như đã gạt bỏ cô, cũng vứt bỏ sự cố chấp.

Cố Chức không để ý.

Như bây giờ cũng tốt, hai bên tự mình yên bình, chỉ chuyển tiền, không làm phiền, làm nền cho nhau.

Nụ cười của Cố Chức không đổi: "Chị Lăng Sương, người mà chị quen biết, là người chị chán ghét, hay là người chị yêu thích vậy ạ?"

Cô cố ý nói: "Em thanh minh trước, hắn là hắn, em là em, em là người tốt nha."

Có hệ thống buộc cô làm việc tốt, mục tiêu của cô là trở thành người tốt số một giới giải trí.

Người trước mắt, chính là đối tượng đầu tiên để cô làm người tốt.

Tuyệt đối đừng có ra trận chưa thắng đã bị bóp chết.

Cao Lăng Sương: "Đương nhiên không phải là người đáng ghét."

Đó là người bạn tốt nhất đã từng của cô ấy, đương nhiên, là đã từng.

Con ngươi của cô ấy u tối trong chốc lát, dừng lại một chút, cuối cùng chung quy vẫn không nói gì cả, thần sắc ngược lại buông lỏng rất nhiều.

Cố Chức quan sát thần sắc của Cao Lăng Sương một chốc, thấy đối phương thật sự không hề lộ ra cảm xúc nào như chán ghét, cảm thấy nhẹ nhõm.

Nói thật thì, cô không có hứng thú với người mà Cao Lăng Sương quen biết.

Cô vẫn luôn nhìn rất thoáng, quá khứ thì cứ để nói qua đi.

Quan trọng nhất chính là hiện tại, còn có tương lai.

Cô còn có mấy ngày có thể sống? Chỉ có mấy ngày như vậy thôi, phải nắm chặt thời gian nha, mặc kệ người kia là nam hay nữa, là ba cô hay mẹ cô.

Cao Lăng Sương đến phòng tập, phát hiện phía sau có thêm một cái đuôi nhỏ.

Cố Chức cười hì hì: "Em theo chị Lăng Sương."

Cao Lăng Sương: "Không cần, em trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."

Cố Chức rất tinh mắt, giúp mở cửa: "Người trẻ tuổi thời nay, chủ yếu chính là trăng không ngủ thì tôi không ngủ."

"Chị còn hăng hơn cả em, vận động dữ dội nhất vào buổi tối của em là lật người, mà bây giờ chị còn đang tập nhảy."

Cao Lăng Sương bị chọc cười, cầm bình giữ nhiệt lên: "Nhìn thấy chưa?"

Cố Chức đi qua nhìn một cái, trợn to hai mắt: "Nhân sâm!"

Là thứ cô không ăn nổi!

"Chị uống nước nhân sâm để bảo toàn sinh mạng." Cao Lăng Sương nói giỡn.

Cô ấy nhìn vào camera, chỉ có một chiếc vẫn đang bật, không phải là camera livestream, chắc hẳn là dùng để thu thập tư liệu sống cho hậu kỳ.

Cao Lăng Sương nhận thức rất chính xác đối với bản thân, cô ấy không phải là tuyển thủ có mức độ nổi tiếng cao. Phim gốc trải qua cắt nối biên tập có hạn, nói chung, tư liệu sống luyện tập của cô ấy sẽ không được đưa vào phim gốc.

Cho nên, cô ấy nói chuyện buông lỏng rất nhiều.

Cố Chức giơ ngón tay cái lên: "Dưỡng sinh rác (*), vẫn là chị lợi hại, thức thâu đêm bận rộn nhất, uống thứ nước đắt tiền nhất."

(*) Dưỡng sinh rác (养生朋克): Gần đây cụm từ này đã trở nên phổ biến trong giới trẻ, chỉ những người dùng mỹ phẩm, thức uống, thức ăn, thuốc đắt tiền bổ dưỡng sức khỏe nhưng lại thức đêm gây phản tác dụng với những gì họ mua.

Cao Lăng Sương bật cười.

"Trước kia lúc quay phim, mỗi ngày sau khi chỉ ngủ hai ba tiếng đều là trạng thái bình thường, còn là quay cảnh cường độ cao. Lúc đó vì màn ảnh có thể, hiện tại vì sân khấu, cũng có thể."

Cố Chức nhìn sang, Cao Lăng Sương nhàn nhạt nói ra loạt lời này, như thể không hề cảm thấy có gì đặc biệt hơn người. Chẳng qua cho rằng đây là việc mình nên làm.

"Chị Lăng Sương, nếu như bật livestream, còn có khán giả nhìn thấy nỗ lực của chị, hiện tại đều đã tắt live hết rồi, không có ai biết thời gian và cố gắng mà chị đã bỏ ra." Cố Chức đặc biệt nói như vậy.

Cao Lăng Sương vừa làm nóng người vừa nói: "Không cần người khác biết, tự mình biết là được. Dấu vết của luyện tập sẽ xuất hiện trên tác phẩm."

Cao Lăng Sương nghĩ đến người bạn tốt ngày xưa trông giống với Cố Chức, có lẽ, còn là mẹ ruột của đứa bé này, không khỏi nói thêm hai câu.

"Em còn trẻ, làm nhiều chút học nhiều chút không phải là chuyện xấu, cho dù bây giờ sẽ không trả lại em kết quả, nhưng có lẽ, một ngày nào đó sẽ dùng tới thì sao?"

Vừa nói xong, cô ấy lại có chút hối hận.

Lúc trước chính là như vậy, cô ấy nói với Cố Vân phải kiên trì với sự nghiệp của mình, không cần vì tên khốn Cố Minh Đức kia mà lui về hậu trường, nhưng lại rước lấy sự phản cảm của bạn tốt, thậm chí còn cắt đứt liên hệ giữa hai người.

Cao Lăng Sương hối hận.

Haizz, người đại diện cũng đã nói mình phải sửa đổi tật xấu thích thuyết giáo.

"Chị chỉ là.." Cao Lăng Sương muốn nói mình lắm mồm, bảo Cố Chức không cần nghe.

Như câu trả lời của Cố Chức còn phát ra nhanh hơn cả cô ấy.

"Chị Lăng Sương, em sẽ, hiện tại em chính là đang cố gắng hết sức á," Cố Chức nắm chặt tay, "chị có thể lặng lẽ tập luyện trong lúc khán giả không biết, vậy em hiện tại đang đi theo chị, cũng là đang lặng lẽ tăng ca dưới tình huống lãnh đạo không hề hay biết."

Đèn trong phòng tập sáng rực, chiếu rọi đồng tử của Cố Chức tựa như đang phát sáng.

Thanh âm của cô tràn đầy năng lượng: "Chúng ta cùng nhau cố gắng!"

Cố gắng sống sót!

Cao Lăng Sương không có chờ được lời đánh giá lo chuyện bao đồng, không có chờ được sự coi thường giả vờ không nghe thấy, mà là câu trả lời khẳng định tích cực và tràn đầy ngập sức sống.

Trong khoảnh khắc này, dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng của cô ấy bỗng nhiên được buông lỏng.

Cô ấy đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, lên loại chương trình tạp kỹ này, có thể không biết phải làm thế nào sao? Cô ấy biết, nếu nói chuyện, tốt nhất nói ra lời gì đó bùng nổ chút, tần suất cảnh quay và chủ đề mới cao được.

Nhưng kể từ khi lên chương trình, thời điểm các chị gái tụ tập chung một chỗ, nếu không cần thiết thì cô ấy đều sẽ không mở miệng, chỉnh là sợ mình quen thói thuyết giáo, sợ bị nói mình khoa tay múa chân, xen vào việc của người khác.

Giống như người đại diện nói, cô ấy chỉ cần chịu trách nhiệm với cuộc đời của chính mình, người khác trải qua ra làm sao, cô ấy nói nhiều hơn nữa thì thế nào, cũng không phải cô ấy trải qua.

Với lại, bản thân cô ấy hỗn độn đến mức chẳng ra sao, có tư cách gì để nói người khác.

Nhưng hiện tại, lời của Cố Chức, làm cho cô ấy cuối cùng cũng có chút an ủi.

Cao Lăng Sương có chút ngượng ngùng, dừng động tác làm nóng cơ thể lại: "Con người chị, có hơi lo chuyện bao đồng, nếu như em không thích nghe, thì không cần nghe."

Cố Chức có thể cảm giác được Cao Lăng Sương đã thân thiết với cô hơn một chút.

Chỉ bởi vì vừa rồi cô đã nghe lời của đối phương, sau đó phát biểu đầy nhiệt huyết?

Cố Chức vò đầu.

Hóa ra chị gái ưa khẩu vị này nha.

Vậy còn chờ gì nữa, đương nhiên là gãi đúng chỗ ngứa.

Cô đảo mắt, lắc đầu: "Em cảm thấy chị nói rất đúng. Người trẻ thì nên làm nhiều việc chút."

"Thật không dám giấu, hôm nay em đi theo chị sang đây, cũng là có chuyện muốn xin nhờ chị ạ."

Cao Lăng Sương không có chút kiên nhẫn nào, tò mò dò hỏi: "Chuyện gì?"

Cô ấy vẫn khá thích cô bé này, không chỉ là nể tình bạn tốt năm xưa, mà là con người của Cố Chức, rất thú vị.

Có thể giúp thì cô ấy nhất định sẽ giúp.

"Thực ra em học chuyên ngành đạo diễn, bình thường thích quay chụp mọi thứ, chờ lát nữa lúc chị luyện tập, em có thể quay chị không ạ?"

Cao Lăng Sương: "Chỉ chuyện này thôi à?"

Cố Chức gật đầu giống như gà con mổ thóc.

Cao Lăng Sương cười: "Quay, quay thoải mái."

"Bọn chị làm diễn viên, đã sớm quen với việc máy quay chĩa về phía mình rồi, à, đúng, diễn viên thông thường không cần bắt ống kính, nhưng biểu diễn trên sân khấu hình như cần phải bắt ống kính, vậy lát nữa chị có cần phải đặc biệt nhìn vào camera của em không?"

"Không cần không cần," Cố Chức nói, "em tự điều chỉnh, nếu như cần quay ánh mắt của chị, em có thể tự đi lên, bình thường chị tập luyện thế nào thì cứ tập luyện như vậy."

Cao Lăng Sương gật đầu, liền thật sự theo như những gì Cố Chức nói, dựa theo tiết tấu của mình, tập luyện trước ống kính.

Chỉ trong vòng một ngày một đêm, màn trình diễn của Cao lăng Sương đã ra hình ra dáng.

Ít nhất, theo cách nhìn của Cố Chức, hiệu quả như vậy dùng để quay chụp hoàn toàn không có vấn đề.

Soi được Cao Lăng Sương đã đổ mồ hôi, Cố Chức đeo găng tay vào, cuối cùng cũng lấy di động ra.

Di động dù sao cũng là món hàng đắt tiền, cô không thể tiếp xúc trong thời gian dài, nhưng vì để quay phim, lại không thể không tiếp xúc trong thời gian dài, chỉ đành đưa ra hạ sách này, hy vọng có thể kéo dài thời gian phát tác của dị ứng.

Vì ngày tháng sinh tồn tương lai, chỉ có thể tạm thời hy sinh những ngón tay xinh đẹp không tỳ vết của cô.

Hy vọng dị ứng có thể nhẹ chút huhuhu.

Có người, trong tối thì đang huhuhu, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ bình thản.

Đó chính là nói Cố Chức.

Vì theo sát kế hoạch tác chiến, Cố Chức cố gắng kéo căng mặt, để mình trông có vẻ hết sức nghiêm túc, cố gắng và có kỹ thuật.

Mà trên thực tế, cô chính là vô cùng nghiêm túc, cố gắng và có kỹ thuật.

Hơn nữa, còn không phải là có kỹ thuật bình thường.

Cao Lăng Sương không nhịn được dừng lại, trong mắt tràn ngập kinh ngạc: "Em thế mà lại học được động tác vũ đạo của chị rồi?"

Cách quay của Cố Chức, khác hẳn với những người khác.

Những quay phim bình thường khác đều là người điều khiển máy móc, nhưng Cố Chức lại là người động máy móc bất động.

Chuyển động của cô, còn không phải là chuyển động bình thường, mà là giống hệt như động tác phản chiếu, lặp lại quỹ đạo động tác vũ đạo của Cao Lăng Sương.

Chỉ có điều, cô không phải là thực hiện động tác hoàn chỉnh, bởi vì trong tay cô đang cầm di động.

Cố Chức nhanh chóng cất di động vào trong túi nilon, có thể giảm bớt tiếp xúc một giây cũng là tốt.

Cô giải thích: "Em cảm thấy như vậy có thể quay càng đẹp hơn."

Cô đã xem ghi hình sân khấu của thế giới này, cảm thấy quay phim có chút cứng nhắc, đặt mấy cái camera ở chỗ đó, xa giữa gần chuyên biệt, bất động, chỉ chuyển đổi qua lại giữa các máy, không hề có bất kỳ cảnh quay vận động nào.

Hiệu quả ra được như vậy, ít nhất Cố Chức là người không ưng.

Quay phim mà cô muốn, là đi theo chuyển động của nhân vật, để cảnh quay cũng có sự sống động.

Giống như Cao Lăng Sương đang nhảy, cô cũng nhảy theo, cảnh quay ra được ngoại trừ tập trung vào nhân vật, sẽ còn có cảm giác chuyển động nhảy múa, gia tăng cảm giác tương tác giữa khán giả và người biểu diễn.

Trong tay Cố Chức, camera sẽ không rung lắc.

Đây là kỹ năng cá nhân của cô.

Ai mà không có chút tuyệt chiêu cơ chứ.

Nhưng Cố Chức lại không thể nói thẳng ra với Cao Lăng Sương.

"Khoảng thời gian trước chợt nảy ra ý tưởng, muốn thử quay như vậy xem hiệu quả ra sao."

Cao Lăng Sương tiếp thu lời của cô, thậm chí còn giúp cô bổ sung hoàn chỉnh: "Hóa ra là vậy, vừa hay lại tới chương trình này thực tập, liền muốn thử xem đúng không?"

Cố Chức: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy."

Chị Cao Lăng Sương đúng là người tốt mà, đã giúp cô việc lớn như vậy, còn có thể tự bào chữa. Chap 𝑚ới l𝙪ô𝓷 có 𝑡ại { 𝖳 r𝗨𝑚𝑡r𝙪yệ𝓷.Ⅴ𝓷 }

Cao Lăng Sương cảm thấy mới mẻ: "Tiết tấu của em rất tốt."

"Chắc chắn không bằng chị." Cố Chức thật sự không phải là khiêm tốn.

Cô chỉ cần nhớ được động tác chung chung, học hoàn chỉnh một chút là được.

Mỗi ngành nghề đều có chuyên môn riêng, vẫn là động tác Cao Lăng Sương trông đẹp mắt hơn.

Cao Lăng Sương hết sức tán thưởng loại thái độ theo đuổi đổi mới sáng tạo cũng như trả giá nỗ lực này.

Cô ấy biết, Cố Chức không chỉ là học động tác là được, mà còn phải nhớ kỹ vị trí di chuyển, lúc quay phim phải chú ý đến mỹ cảm của ống kính, nói chung là không dễ dàng hơn cô ấy.

"Bắt đầu lại lần nữa nhé." Cao Lăng Sương được bơm một cỗ năng lượng, ánh mắt lóe lên nhiệt tình như lửa.

Sự chuyên tâm của Cố Chức, sự chuyên nghiệp của Cố Chức, cô ấy đều nhìn thấy hết.

Cao Lăng Sương không hiểu sao nhìn thấy từ trong ánh mắt của Cố Chức sự tự tin mà chỉ có lão sư phụ mới có được.

Hơn nữa, thế mà lại còn không đột ngột.

Bị lây nhiễm bởi thái độ của Cố Chức, Cao Lăng Sương bất tri bất giác càng tập trung tinh thần hơn, càng nhập tâm hơn, lực độ sử dụng càng mạnh hơn, ánh mắt càng nhập vai hơn, nghiêm túc với việc quay chụp của Cố Chức.

Cô ấy không biết mình đã tập bao nhiêu lượt, càng không biết đã tập luyện bao lâu, cũng không biết Cố Chức đã quay bao nhiêu lần, bao nhiêu góc độ.

Luyện đến cuối cùng, cô ấy dường như đã quay trở lại trạng thái quay phim hành động, mọi thứ xung quanh đều không tồn tại, cô ấy dường như thật sự là nhân vật trong phim, mà hiện tại, dường như thật sự là đang biểu diễn trên sân khấu.

Tiếng nhạc đệm dừng lại, cô ấy trở về hiện thực, ánh mắt bừng tỉnh một chút, mới có loại cảm giác chân thật.

Cố Chức giống như chim ưng, vừa nhanh chóng lại mẫn cảm bắt được ánh mắt cuối cùng đang đắm chìm trong thế giới vũ đạo của Cao Lăng Sương.

Sắc bén, kịch liệt, đó mới là Cao Lăng Sương thật sự.

Cố Chức cảm thấy mỹ mãn ấn nút dừng quay phim.

Sau đó, lùi lại về phía sau.

"Tiểu Chức!" Cao Lăng Sương bước dài xông qua.