Người Trước Mắt

Chương 42



Ngày hôm sau, bởi vì Phương Sùng Viễn có cảnh quay sớm nên phải đi trước, trước khi đi còn hôn Lan Tranh một cái, để y ngủ thêm một lát, Lan Tranh nhắm chặt mắt ừ một tiếng, rồi trở mình ngủ tiếp.

 

Sau đó, y bị chuông điện thoại đánh thức.

 

Liễu Cầm gọi cho y, báo là cô đã đưa hai cha con Lan Đình về nhà an toàn, để y không cần lo lắng.

 

Lan Tranh nhận điện thoại xong thì buồn ngủ tiêu hơn phân nửa, y cầm điện thoại nhàn nhạt ừ một tiếng, bỗng nhiên cơn nghiện thuốc lá có chút phát tác, liền đi tìm thuốc hút, con ngươi lại hạ xuống nhìn lướt qua đống quần áo ngổn ngang tán loạn trên đất, phảng phất như đang nhắc nhở tối hôm qua y và Phương Sùng Viễn có bao nhiêu điên cuồng.

 

Lan Tranh trở lại tựa người lên giường, xoa xoa huyệt thái dương đột nhiên phát đau, một lúc lâu sau mới nói, "Cám ơn cô, Tiểu Cầm."

 

"Tranh ca, anh đừng nói như vậy, " Liễu Cầm ở bên kia ôn nhu nói, "Mấy ngày nay anh bồi tiếp một nhà bọn họ, tôi biết trong lòng anh cũng không dễ chịu..."

 

Nói xong câu đó, song phương đều im lặng một hồi, một lúc sau, Lan Tranh mới cười nhạt một tiếng, nhạt nhẽo trong đó còn chẳng bì kịp nhạt nhẽo trong mắt y, y nói, "Tôi không sao, nhìn một nhà bọn họ vui vẻ như vậy, tôi cũng rất vui vẻ."

 

Cúp điện thoại, Lan Tranh bỗng cảm thấy trong lòng mất mát, y trả điện thoại lại chỗ cũ, tiếp tục nhìn mớ quần áo lung tung trên đất kia, đầu óc không biết làm sao lại nhớ đến tối hôm qua, nhớ Phương Sùng Viễn đối với y tốt như vậy, y mỏi mệt nhắm mắt lại.

 

Qua một lát sau, điện thoại vang lên.

 

Y cầm lên nhìn, là Phương Sùng Viễn.

 

"Anh dậy chưa?" Phương Sùng Viễn ở bên kia cười nói, "Tôi mới vừa quay xong một cảnh, hiện trường loạn cực kì, nhưng mà vẫn nhớ gọi cho anh, xem anh thức hay chưa."

 

Khóe miệng Lan Tranh cong lên mấy phần mà ngay cả y cũng không nhận ra được, nhẹ nhàng nói, "Ừm, dậy rồi."

 

"Tôi định đi mua đồ ăn cho anh, nhưng mà xem tiến độ ngày hôm nay thì chắc phải muộn một chút mới có thể về được, nếu không tôi để Tiểu Ngải mua mang tới?" Bên trong trường quay đầy tiếng người huyên náo, Phương Sùng Viễn phải cầm điện thoại đi tới một góc mới nói chuyện được với y.

 

"Không sao, tôi cũng không đói bụng, " Lan Tranh cuối cùng cũng mò được thuốc lá của mình từ dưới mớ quần áo ngổn ngang kia, liền châm một điếu, hút vài hơi rồi nói, "Tôi chờ cậu về."

 

"Được, quay xong tôi sẽ lập tức về ngay, anh chờ tôi."

 

Một cú điện thoại kia của Phương Sùng Viễn ngược lại là không có lý do mà xua đi mấy phần tâm tình uể oải của y, một mình ở trong khách sạn vô cùng buồn chán nên y liền thẳng thắn nằm ở trên giường tìm phim xem, xem được một nửa rồi thì lại ngủ mất, ở trong mơ y nghe thấy có người gõ cửa, đùng đùng đùng, đùng đùng đùng, âm thanh nhỏ nhưng liên tục không ngừng, y mở mắt ra tỉ mỉ nghe một chút, mới phát giác thật sự là có người đang gõ cửa.

 

Y nhìn đồng hồ, thì ra đã xế chiều rồi, cũng không biết mình ngủ bao lâu, đầu óc có hơi choáng váng, vừa to tiếng vừa tùy tiện mặc quần áo vào đi ra mở cửa.

 

"Không phải nói trễ một chút à, sao lại về..."

 

Nói vừa được một nửa, mà sau khi nhìn thấy người trước mắt kia thì liền nuốt nửa còn lại trở vào.

 

Lan Tranh nheo mắt lại, nhớ tới người này chính là người tối hôm qua cùng Phương Sùng Viễn trở về khách sạn, lúc đó hắn còn chào mình một tiếng Lan lão sư, nhìn tướng mạo trang phục thì hẳn là người trong giới, nhưng y đối với hắn không ấn tượng chút nào, thấy hắn nhìn mình mà cũng không có một chút ngạc nhiên, y hơi ngừng một chút, sau đó mới hỏi, "Cậu tìm Phương Sùng Viễn?"

 

Lý Minh Khê lộ ra nụ cười đẹp đẽ với Lan Tranh, hỏi, "Lan lão sư, Sùng Viễn ca không ở đây sao?"

 

Khoảng cách gần đến mức Lan Tranh có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cậu, là dòng nước hoa nam mới nhất của Hermès, sở dĩ Lan Tranh nhớ nó, là bởi vì loại nước hoa này là một trong số ít đại ngôn mà y chịu nhận, Lan Tranh nhếch miệng gợi lên nụ cười.

 

"Cậu ta không ở đây, có chuyện gì?" Ngữ khí Lan Tranh không tính là lạnh nhạt, nhưng cũng tuyệt đối không thể gọi là thân thiện.

 

Y ở trong giới nổi danh là kiêu ngạo thanh lãnh, trước sau đều đem cho người ta một loại cảm giác lãnh đạm xa cách.

 

Đây là lần thứ hai Lý Minh Khê tiếp xúc gần như vậy với y, lần đầu tiên chính là tối hôm qua ở đại sảnh khách sạn, nhìn thái độ của y đối với Phương Sùng Viễn, so với ngày hôm nay, quả thực cách biệt một trời một vực.

 

Lý Minh Khê kéo kéo cổ áo, lộ ra da thịt trắng nõn, nói với Lan Tranh, "Cũng không có chuyện gì, làm phiền Lan lão sư rồi, tôi đi trước."

 

"Ừm." Lan Tranh đóng cửa lại, khóe miệng còn đồng thời lộ ra nụ cười trào phúng.

 

Đợi Phương Sùng Viễn về rồi, Lan Tranh vừa ăn mì xào và sủi cảo chiên hắn mang về, vừa xa xôi mà nói chuyện có Lý Minh Khê tới tìm.

 

Phương Sùng Viễn nghe vậy lập tức cau mày, "Cậu ta tới làm cái gì?"

 

Lan Tranh nghe vậy liền cười, nuốt miếng sủi cảo xuống mới nói, "Không biết, xịt nước hoa tôi đại ngôn rồi đến gõ cửa phòng cậu, nhìn thấy tôi còn không sợ hãi chút nào, cậu nói xem hắn tới làm cái gì?"

 

Phương Sùng Viễn phì một tiếng bật cười, "Đệt, còn dám gây chú ý tới anh? Nhìn xem tôi có lột sống cậu ta không, mẹ nó, dám nhung nhớ người của ông à?"

 

Lan Tranh ăn mì xào ăn đến say sưa ngon lành, "Đúng rồi, hắn tên gì?"

 

Phương Sùng Viễn nhìn y, có chút ghen tỵ nói, "Làm gì mà muốn hỏi tên cậu ta, anh còn quản cậu ta tên gì nữa nhỉ."

 

Tâm trạng Lan Tranh đang rất tốt, liền đáp lời, "Hỏi một chút thì đã làm sao đâu."

 

Phương Sùng Viễn oán hận nói, "Hỏi một chút cũng không được, anh chỉ cần nhớ tên một mình tôi thôi là được rồi, mấy kẻ kia đều là người xa lạ, còn chỗ đâu mà nhớ nhiều như vậy."

 

Lan Tranh liền bật cười, đến đôi mắt cũng híp lại.

 

"Ăn nhanh đi Lan lão sư, sau này ở trước mặt tôi không cho phép hỏi tên mấy thằng đàn ông khác, nhắc thôi cũng không được, có nghe không?"

 

Lan Tranh ngước mắt liếc hắn một cái, Phương Sùng Viễn nhìn y ăn gần xong rồi mới đưa khăn giấy cho y, sau đó lấy phần mì xào y ăn không hết bắt đầu to mồm mà nhai.

 

"Cậu sao lại..." Lời nói đến một nửa liền nuốt trở vào, Lan Tranh bỗng nhiên hiểu được, nhìn hắn kinh ngạc hỏi, "Cậu vẫn chưa ăn cơm?"

 

Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, nói, "Chưa ăn."

 

"Vậy sao vừa nãy cậu không nói?" Lan Tranh nhìn hắn mua về nhiều đồ như vậy, còn tưởng là chỉ mua cho một mình y, bây giờ lại phát hiện ra hắn còn chưa ăn cơm, vẻ mặt không khỏi lúng túng, "Sao lại không nói với tôi."

 

Khóe mắt Phương Sùng Viễn nồng đượm ý cười, nhìn Lan Tranh nói, "Tôi bảo Tiểu Ngải mua hai phần, nhưng mà khả năng là đầu óc cô ta có bệnh rồi nên chỉ mua có một phần, anh đói bụng cả ngày rồi mà, đương nhiên phải để anh ăn trước."

 

Biết rõ ràng là lời tâm tình, nhưng Lan Tranh nghe vậy vẫn hơi ngây ngẩn, nhìn hắn nửa ngày cũng không nói nên lời.

 

Phương Sùng Viễn đói bụng là thật, vùi đầu lớn miệng mà ăn, Lan Tranh liền gắp cho hắn miếng sủi cảo chiên cuối cùng đặt vào trong bát, nói, "Chỉ còn một cái thôi, cậu ăn không đủ thì để tôi gọi mấy món khác đến."

 

"Đủ rồi, " Phương Sùng Viễn vừa ăn vừa nháy mắt với y một cái, "Tôi cũng không quá đói."

 

Ngoài miệng nói là không đói, nhưng hành động lại có thể nói là gió cuốn mây tan, hắn đem tất cả đồ ăn còn lại của Lan Tranh tiêu diệt sạch sẽ xong mới thoải mái thở dài, vừa lúc ngước mắt lên thấy Lan Tranh đang xuất thần nhìn mình, hắn sửng sốt hỏi y, "Làm gì mà nhìn tôi như vậy?"

 

Ánh mắt Lan Tranh liền né tránh, không trả lời hắn.

 

Hai người mặt đối mặt với nhau một lúc, cơn nghiện thuốc lá của Lan Tranh lại tái phát, y liền đứng dậy đi đến trước cửa sổ hút thuốc, Phương Sùng Viễn đi tới phía sau ôm lấy y, một tay Lan Tranh kẹp thuốc lá, quay đầu lại cùng hắn hôn môi, vành tai tóc mai hai người lại khéo chạm vào nhau, liền cảm nhận được thời gian bỗng nhiên yên ả hiếm có.

************

 

"Tốt, qua!" Lưu Húc Đông ở phía sau camera lộ ra một cái đầu nói với các diễn viên, "Mấy cô cậu nghỉ ngơi trước đi, mọi người chuẩn bị cảnh kế, Phương Sùng Viễn đã tới chưa?"

 

Hắn mới vừa hỏi ra, liền nghe phía sau truyền đến thanh âm lười biếng, "Tới rồi!"

 

Lưu Húc Đông quay đầu lại nhìn hắn, nói, "Cảnh kế tiếp cậu và Lý Thiến diễn ở trên giường, có cần đuổi bớt người đi không?"

 

Hóa trang xong Phương Sùng Viễn càng lộ ra rõ ràng những đường nét lạnh lùng, hắn chậc một tiếng, nói, "Tôi thì không có vấn đề, nhưng ngài hỏi Lý Thiến một chút đi."

 

Lý Thiến vừa vặn đi tới phía sau hắn, "Không sao, chỉ là mấy cái ống kính mà thôi, không cần đâu đạo diễn."

 

Lưu Húc Đông gật đầu một cái, "Được, vậy hai người xem kịch bản trước đi, mặc dù chỉ là mấy cái ống kính, nhưng Phương Sùng Viễn, cậu phải biểu hiện ra chính là kiểu cường thế dã man, thậm chí có thể gọi là phát tiết, còn Lý Thiến, cô phải phối hợp với Phương Sùng Viễn, hai người tự tìm cảm xúc một lát đi, năm phút sau chúng ta bắt đầu."

 

"Được." Hai người đồng thời đáp lại.

 

Phân cảnh này là sau khi công chúa qua đời, Tiêu Toàn càng trở nên tối tăm vô tình, Mạc Như Lan lại luôn làm bạn ở bên cạnh hắn, hai người lâu ngày sinh tình mà xảy ra chuyện giường chiếu.

 

Đợi nhân viên công tác chuẩn bị xong, liền có thư ký trường quay đến nhắc nhở hai người có thể bắt đầu.

 

Phương Sùng Viễn dùng ánh mắt dò hỏi Lý Thiến, Lý Thiến nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó máy móc liền nhắm ngay hai người, Phương Sùng Viễn ôm lấy cô bắt đầu hôn lên.

 

"Công tử... Không... Không muốn..." trong lòng Mạc Như Lan bất mãn nhưng ngoài mặt vẫn phải chịu đựng, một mặt đẩy Tiêu Toàn ra, một mặt nghênh hợp ngẩng đầu, phát ra tiếng khóc thút thít trên giường.

 

Ống kính nhắm ngay Tiêu Toàn, hắn cưỡng hôn Mạc Như Lan, ánh mắt tàn nhẫn sắc lạnh mà dáng vẻ lại mảy may không hề giống như người bị tình dục khống chế, hắn bóp lấy cổ Mạc Như Lan, đè nàng xuống nền đất lạnh lẽo, tựa như dã thú mà lôi kéo y phục của nàng, Mạc Như Lan hoàn toàn bị hắn khống chế, như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa sông, để mặc cho sóng đánh vào, hai chân trắng nõn của nàng lộ ra trước ống kính, Tiêu Toàn cởi quần áo quấn lấy hai người, thời điểm đang muốn vùi đầu hôn nàng, liền phát hiện Mạc Như Lan nhìn chằm chằm chỗ nào đó bên eo hắn, nhưng chỉ là một giây, sau đó nàng lập tức vuốt đi lên, dùng lòng bàn tay che lại mấy vết hồng hồng.

 

Một cảnh quay kết thúc, Phương Sùng Viễn liền cầm áo ở dưới đất lên choàng cho Lý Thiến, buộc lại ở trên eo cô, che khuất những chỗ bị chính mình lúc nãy lôi lôi kéo kéo đến không còn thừa bao nhiêu vải vóc, những nhân viên khác cùng trợ lý của cô cũng chạy lên trước vây quanh cô đến phòng thay quần áo, Tiểu Ngải cũng đi tới đưa quần áo cho Phương Sùng Viễn, tiện thể chỉ chỉ mấy vết hồng bên hông hắn nói, "Viễn ca, bị thấy rồi."

 

Phương Sùng Viễn cúi đầu liếc mắt một cái, liền biết được ánh mắt do dự lúc nãy của Lý Thiến là tại sao, nhưng hắn vẫn mặt không đỏ tim không đập mà nói với Tiểu Ngải, "Không sao, ống kính không quay tới là được."

 

Tiểu Ngải le lưỡi, nghĩ thầm vị thiếu gia này da mặt cũng thật là dày.

 

Lúc về tới khách sạn, Phương Sùng Viễn lập tức trêu đùa với Lan Tranh, vén quần áo lên để Lan Tranh nhìn dấu ấn trên người hắn, "Lan lão sư anh nhìn một chút, xem tối hôm qua anh có bao nhiêu nhiệt tình này, mà tôi cũng quên mất hôm nay còn phải quay một cảnh khỏa thân nữa."

 

Lan Tranh đang ngủ thoải mái cũng phải miễn cưỡng mở mắt ra nhìn đối phương một cái, sau đó trở mình lăn qua lăn lại rồi ngủ tiếp.

 

Phương Sùng Viễn liền thẳng thắn cởi bỏ quần áo chui vào trong chăn ôm lấy y.

 

Lan Tranh thoải mái hừ một tiếng, nghiên mặt qua để Phương Sùng Viễn hôn y.

 

Phương Sùng Viễn ngậm lấy vành tai y, triền miên mà nói, "Anh có phải là quá dễ ngủ rồi không Lan Tranh, không biết còn tưởng là anh mang thai đấy."

 

Lan Tranh ngước mắt lườm hắn một cái, Phương Sùng Viễn khanh khách mà cười.

 

Hắn nhớ tới tối hôm qua Lan Tranh bị hắn giằng co cả một đêm, bởi vì sau khi đoàn phim Lan Tranh đóng máy, y không có phim mới phải quay, cho nên muốn về Mỹ một thời gian, hai người tạm thời chia cách, hắn đương nhiên là muốn dành thời gian đem nhớ nhung mấy ngày này bù đắp sớm một chút.

 

Phương Sùng Viễn nhớ lại đủ thể loại hôm qua, hai người giống như là dã thú mà lôi kéo, hưởng thụ vui thích trên thân thể, mà chỗ dưới thân kia phảng phất như là có ký ức, liền phồng lớn lên mấy phần, cứng rắn mà đỉnh vào Lan Tranh.

 

Lan Tranh đương nhiên cảm giác được sự tồn tại của nó, bất đắc dĩ xoay người nhìn Phương Sùng Viễn, "Cậu lại tới nữa?"

 

"Không bao lâu nữa là anh phải đi rồi, khả năng là nó có chút không nỡ." Phương Sùng Viễn nhìn y nói.

 

Lan Tranh che mắt lại bật cười.

 

"Hôm nay anh ngủ một ngày rồi, thể lực khôi phục thế nào?" Phương Sùng Viễn một bên mê hoặc y, một bên kia hướng về phía sau y tìm kiếm.

 

Lan Tranh đúng lúc bắt được tay hắn đang loạn ở trên người mình, "Sao ở bất cứ nơi đâu, bất kì lúc nào cậu cũng có thể động dục được vậy?"

 

"Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi liền có thể cứng hơn nữa." Phương Sùng Viễn hôn lên khóe miệng của y.

 

Lan Tranh bất đắc dĩ cười, nhìn hắn nói, "Một lần cuối cùng, buổi tối còn phải bay hơn mười tiếng nữa, cậu phải đau lòng tôi."

 

Phương Sùng Viễn cũng cười đáp lại, "Tôi đau lòng anh nhất."

 

Hai người ôm nhau, lại một lần nữa trầm luân trong sung sướng.

 

Tối hôm đó là Phương Sùng Viễn lái xe đưa Lan Tranh đến sân bay, hắn đúng là đau lòng Lan Tranh thật, không mãnh liệt giống trước, mà ngược lại Lan Tranh cưỡi ở trên người hắn thúc giục hắn dùng lực điểm vào, cuối cùng cũng không biết là ai muốn hơn ai.

 

"Đến nơi nhớ nói với tôi, mỗi giờ mỗi khắc tôi sẽ đều nhớ tới anh." Phương Sùng Viễn hôn y trong xe.

 

Lan Tranh ừ một tiếng, nói, "Tháng sau không phải là sinh nhật cậu sao, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chúc mừng."

 

Trong lòng Phương Sùng Viễn liền dâng lên một dòng nước ấm, "Được, tôi đợi anh chúc mừng sinh nhật cho tôi."

 

Tác giả có lời:

 

Đột nhiên nhận được tin tức hai ngày sau phải đi công tác, chỉ có thể thức suốt đêm bù đắp một chút, thực sự là tan nát cõi lòng... nội dung ngày hôm nay có bị tĩnh lược, mọi người có thể lên weibo của tôi xem nha ~ trên weibo có gợi ý, weibo của tôi mà còn có tiểu tiên nữ không biết sao?(Weibo tác giả: 宴宴晏如)

 

622120