Người Trước Mắt

Chương 51



Lan Tranh ngồi trong xe, An Địch vẫn đang huyên thuyên cho y biết về lịch trình kế tiếp, nhưng nói được một nửa thì mới phát hiện nãy giờ y không hề trả lời, cô liền kỳ quái quay đầu lại nhìn y, chỉ thấy đối phương nhắm mắt như đang ngủ, An Địch bất đắc dĩ nở nụ cười, im lặng không nói nữa.

Trong xe truyền đến âm thanh một bài hát êm dịu.

Thế nhưng tim Lan Tranh bỗng dưng thắt lại.

Bài hát này, ở trong xe Phương Sùng Viễn y đã nghe qua rất nhiều lần.

Nhớ lại lúc nãy Phương Sùng Viễn mỉm cười đi tới chỗ mình, trong lòng Lan Tranh cực kì hỗn loạn. Khi nãy vẫn còn hoảng hốt, y phảng phất cho là hai người đã quay trở về khoảnh thời gian lúc mới quen biết, y thậm chí còn lầm tưởng Phương Sùng Viễn đã tha thứ cho mình, nên ngay thời điểm đó đã vui mừng quá độ rồi luống cuống. Nhưng mà sau đó y bỗng nhiên phát hiện sự ghê tởm xẹt qua trong mắt Phương Sùng Viễn, đó chỉ là một cái biểu cảm nhỏ bé thoáng qua, lại bị chính mình bắt được, trong phút chốc từ vui mừng như điên mà rơi thẳng xuống vực sâu, y đau lòng dời mắt qua chỗ khác.

Là tự y chọn con đường này, y không trách bất kì người nào, cũng không... hối hận.

Chỉ là y chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi tách khỏi Phương Sùng Viễn, mình lại có thể cư nhiên muốn ôm ấp hắn như vậy.

Về tới khách sạn, Liễu Cầm đã ở đó chờ bọn họ, cô hỏi Lan Tranh muốn ăn cái gì, Lan Tranh chỉ nói tùy tiện xong liền vào phòng, Liễu Cầm nghi hoặc nhìn An Địch một cái, An Địch liền nhỏ giọng nói, "Có lẽ là quá mệt."

Liễu Cầm nói tiếp, "Vậy cô đi mua cái gì đó anh ấy thích ăn rồi mang đến đi."

Liễu Cầm còn định đi sắp xếp chuyện khác, nhưng chưa đi đến thang máy thì đã nhận được điện thoại của Lan Tranh.

"Có mì xào không?" Giọng nói trầm thấp của y từ bên kia truyền đến.

Liễu Cầm nhất thời không nghe rõ, dừng chân lại hỏi, "Cái gì?"

Lan Tranh ở bên kia nói, "Bảo An Địch mua cho tôi bát mì xào đi."

"Được, "Liễu Cầm tiếp tục hỏi, "Anh còn muốn mua cái gì nữa không?"

"Không." Lan Tranh tỏ ý muốn cúp điện thoại.

"Tranh ca, chờ một chút, " Liễu Cầm chợt nhớ tới chuyện khác, vội vàng gọi y lại, "Tôi quên nói cho anh, Lan Đình ca mới vừa gửi tin đến, nói đã xuất viện rồi, cho nên anh không cần lo lắng."

Lan Tranh ừ một tiếng, trả lời cô, "Tôi biết rồi."

Cúp điện thoại xong, Liễu Cầm không khỏi nghi hoặc một chút, thường ngày chỉ cần nhắc tới Lan Đình, Lan Tranh chung quy vẫn phải quan tâm mà hỏi nhiều vài câu, nhưng phản ứng ngày hôm nay của Lan Tranh lại làm cô rất kỳ quái, chỉ có thể nghĩ là do quá mệt mỏi.

Liên tiếp mấy ngày sau, lịch trình của Phương Sùng Viễn đều có liên quan đến tuyên truyền "Tung tích không rõ", giải trí Tinh Lãng cố ý mời hắn đến phỏng vấn riêng, vốn dĩ ban đầu chỉ có một mình hắn, nhưng đến buổi tối hôm đó Tiểu Ngải nói cho hắn biết, trong danh sách phỏng vấn nhiều thêm một Lan Tranh.

Phương Sùng Viễn nhíu mày, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Biết rồi".

Tiểu Ngải nhìn ra được mấy tháng nay tâm trạng Phương Sùng Viễn không hề tốt, huống chi lúc đối mặt với Lan Tranh còn phải diễn ra vân đạm phong khinh*, cảm thấy càng đau lòng cho hắn, không khỏi nói, "Viễn ca, hay là chúng ta dời cái phỏng vấn này lại đi, nói thân thể anh không khỏe..."

*Nhẹ nhàng như mây gió.

Phương Sùng Viễn không khỏi cười, ngắt lời cô, "Như vậy sao được? Tôi không sao, Tiểu Ngải, cô không cần lo lắng, Viễn ca của cô là ai hả? Bất quá cũng chỉ là chia tay mà thôi, tôi và mấy tên pháo hữu lúc trước chẳng phải vẫn rất hòa hợp à."

Hắn càng thể hiện mình không thèm để ý, Tiểu Ngải lại càng đau lòng hắn, trong lòng tự hỏi lần này liệu có thể giống như lần trước không, nhưng cô lại không dám nói thêm gì nữa, chỉ đặt ngược oán giận lên Lan Tranh, "Cái người ảnh đế kia cũng thật là lạ, trước đây quay phim đâu có thấy cố gắng tuyên truyền như vậy, không phải anh ta thích che chở hình tượng màn ảnh của mình à, cứ thích ra vẻ thần thần bí bí, sao lần này hoạt động gì cũng đều có mặt..."

Phương Sùng Viễn nhíu mày, không có lên tiếng.

Ngược lại Ngô Vũ nghe được những lời này, "Lần này là Tần Phong đích thân ra mặt, quan hệ của Lan Tranh và hắn tốt như vậy, dù thế nào cũng phải nể mặt người ta."

Tiểu Ngải hừ một tiếng, thở phì phò không nói nữa.

Ngô Vũ nhìn cô, tiếp tục nói, "Được rồi con bé này, đừng có ở đây ấm ức cho Viễn ca của cô nữa, ngày mai đi lấy mấy câu hỏi về đây cho cậu ta xem trước đi, xong rồi hãy đi mua cơm."

Phương Sùng Viễn nghe Ngô Vũ sai bảo Tiểu Ngải như nô dịch như thế liền chịu không nổi, lập tức nói, "Mua cơm cũng không cần cô ấy đi, gọi đại ai đó là được rồi."

Ngô Vũ liền cười hỏi, "Ơ, cậu tốt bụng như thế từ bao giờ? Lời này coi như tôi làm người xấu, nhưng nếu cậu đau lòng cô ta thì cho nhiều tiền lương chút là được, còn mua cơm thì nhất định phải để cô ta đi, người khác biết đi đâu hầu hạ khẩu vị của cậu, biết cậu thích ăn cái gì chắc."

Xưa nay Ngô Vũ nói chuyện rất hay đâm thọc, nhưng Phương Sùng Viễn không mấy để tâm, chỉ nói, "Tôi không có khẩu vị, tùy tiện gọi người mua là được rồi."

"Hay là để em đi mua đi, " Tiểu Ngải chủ động nói, "Viễn ca, mấy ngày nay anh gầy đi nhiều quá, mỗi lần ăn cơm đều nói không ngon miệng, cứ tiếp tục như vậy thân thể anh sẽ không chịu nổi đâu, anh phải ăn nhiều một chút."

"Không sao mà, " Lông mày Phương Sùng Viễn hơi ngưng lại, ánh mắt u buồn nói, "Thật sự là tôi ăn không vào."

Tác giả có lời:

Hôm nay xin lỗi vì hơi ít, về đến nhà đã trễ lắm rồi, khả năng là gần đây tôi không nghỉ ngơi tốt nên có chút đau đầu, cho nên hôm nay mới viết ngắn lại một chút.

031021