Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 11: Biết bao bí mật trong đó



Một mình Dư Tiêu Tiêu ngồi trước bàn trang điểm, tức tới thở hổn hển.

Đợi đến khi con đê tiện Dư Kiều đó không còn giá trị lợi dụng được nữa, cô ta nhất định sẽ trả lại gấp ngàn lần nỗi tủi nhục hôm nay.

Dư Kiều thay một chiếc váy dài màu kem, thả mái tóc dài xuống, tùy ý tết một bím tóc, cô đứng giữa sân khấu nghiêng mặt nhìn cánh gà.

“Tiểu Cửu, sẵn sàng chưa?”

Dư Kiều gật đầu, âm nhạc vang lên.

Có người chọn ca khúc “Một giấc mộng thầm kín", Dư Kiều cũng rất thích bài này nên lúc biểu diễn cực kỳ đắm chìm vào. nó.

“Tôi có một giấc mộng thầm kín.

Không biết chia sẻ cùng ai.

Biết bao bí mật trong đó.

Muốn nói ra nhưng không ai hiểu được”.

Lúc hát, giọng cô nhẹ nhàng trong vắt, sạch sẽ mà hoàn. hảo.

Vốn dĩ còn có người nói chuyện, chung quanh có hơi ồn nhưng sau khi cô cất tiếng hát, cả khán phòng đều trở nên yên tĩnh.

Tiêu Định Bân và Triệu Tấn Tây cũng đặt ly rượu xuống.

Người phụ nữ trẻ tuổi ở giữa sân khấu đó đeo một chiếc. mặt nạ lông vũ màu trắng, không nhìn rõ bộ dạng của cô.

“Có phải đã thích nơi này rồi không?”, Triệu Tấn Tây nói đùa, lần này vãn là Tiêu Định Bân hẹn anh ta đi uống rượu.

“Khá tốt”, Tiêu Định Bân lại cầm ly rượu lên.

Nhưng ngay lúc này, đèn treo thủy tỉnh cực lớn trên mái bỗng phát ra tia lửa, rồi mọi ánh đèn đều bị tắt.

Tiếng hát trên sân khấu bỗng im bặt, đám đông yên tĩnh vừa rồi lập tức trở nên nhốn nháo.

Không biết chỗ nào bắt đầu mà đám đông lập tức trở lên hỗn loạn.

“Định Bân, cậu ở đâu...”

Xung quanh tối om, Triệu Tấn Tây vội lấy điện thoại ra muốn bật đèn pin lên, nhưng đám đông chạy loạn khắp bốn phía, điện thoại vừa mới lấy ra đã bị ai đó đụng trúng khiến nó rơi xuống.

Triệu Tấn Tây toát mồ hôi lạnh, bảy năm trước Tiêu Định Bân từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa thì mất mạng.

Lúc đó ông cụ Tiêu vô cùng tức giận, tra xét hết một lượt tất cả những người bên cạnh anh, cực kỳ quan tâm đến sự an nguy của anh, bình thường, bất kể anh đi đâu đều sẽ có vệ sĩ và ám vệ giấu mặt đi theo sau.

Nhưng bây giờ vệ sĩ và ám vệ đều đang ở ngoài quán bar.

Quán bar này cũng là nơi Triệu Tấn Tây thường đến, trước giờ luôn rất an toàn, ai mà ngờ tối nay lại xảy ra chuyện.

Tiêu Định Bân bị đám đông hỗn loạn đụng ngã, xung quanh tối đen, anh không nhìn thấy được Triệu Tấn Tây đang ở đâu.

Lúc này, dù vệ sĩ và ám vệ ở trong quán bar nhưng đang xảy ra chuyện này cũng không thể tìm được anh trong thời gian ngắn.

Sau khi gặp bất trắc vào bảy năm trước, Tiêu Định Bân bị ám ảnh, anh cực kỳ sợ bóng tối.

Đêm nay lại xảy ra chuyện, đầu tiên là bóng đèn bị nổ, sau đó toàn bộ bị ngắt điện, tám mươi phần trăm là nhằm vào anh.

Mà chiêu này của chúng quả thật có tác dụng. Trong không gian kín, ồn ào và đông đúc, tay chân Tiêu Định Bân lạnh toát, từng lớp mồ hôi lạnh sau lưng gần như thấm ướt cả áo sơ mi của anh.

Anh cố gằng kiềm chế, nhưng cơn đau đầu như bị kim đâm khiến anh không thể đứng vững.

Lúc này sự điên cuồng vốn dĩ được kìm nén trong huyết mạch lại bị đánh thức, chúng kêu gào.

Trong bóng tối có vài người đàn ông sắc mặt âm trầm như đã xác định mục tiêu, tách đám đông ra, tiến về phía Tiêu Định Bân.

Một bàn tay mềm mại bỗng nắm lấy ngón tay lạnh toát đến run rẩy của anh.

“Đi, theo tôi...”