Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 114: Đỗ Thất Nguyệt



“Tôi không tin một câu nào của ông cả, tôi muốn đích thân A Kiều nói với tôi”.

“A Kiều đã không còn ở đây nữa rồi...”

“Cô ấy đi đâu?”

“Giờ gạo đã nấu thành cơm, tôi cũng chịu rồi, nó đã bỏ đi theo người ta, tôi cùng đành phải đồng ý..

Hoắc Kình chầm chậm buông tay, Dư Văn Xương nói dối rất trơn tru nhưng anh ta không thể tin được là A Kiều đã có người đàn ông khác, thậm chí còn rời khỏi đây với người đó...

“Cậu Hoắc, tôi cũng buồn cũng tiếc lắm, nhưng làm người thì phải có lương tâm, con gái tôi không còn trong sạch nữa, thật sự không xứng với cậu đâu”.

Hoắc Kình rời khỏi nhà họ Dư, trên đường anh †a lái xe như bay. Khi về đến biệt thự, mọi uất ức cùng tức giận của anh ta vẫn chưa vơi đi chút nào.

Anh ta dừng xe rồi lập tức sai người đi điều tra xem Dư Kiều và chồng tương lai của cô đã đi đâu.

Đỗ Thất Nguyệt dè dặt ra đón anh ta: “Anh Hoắc Kình, anh không vui à?”

Nhìn thấy cô ấy, vẻ tức giận trên mặt Hoäc Kình mới vơi đi phần nào: “Không, em sao rồi?”

Đỗ Thất Nguyệt là cô gái anh ta quen ở nước ngoài, lúc đó anh ta còn khổ cực và lẩn trong đám ăn xin cùng chó mèo hoang tìm đồ ăn rồi bị người ta đánh cho thừa sống thiếu chết, chính Đỗ Thất Nguyệt đã đưa anh ta về phòng mình rồi hết lòng chăm sóc, hơn nữa còn bớt ăn bớt tiêu để mời bác sĩ cùng mua thuốc cho anh ta, nhờ đó anh ta mới giữ được mạng.

Vì thế, sau khi có chỗ đứng vững chắc trong nước, Hoäc Kình đã đón Đỗ Thất Nguyệt về nước, trong lòng anh ta đã coi cô ấy như em gái ruột của mình.

“Em khoẻ rồi, anh Hoäc Kình, hôm nay em đã học làm món ăn Trung, anh có muốn nếm thử không?”

“Món gì thế?”

“Nghe nói là cá liệp hồng chỉ có ở thôn Khê La, trông nó đẹp lắm, em định nấu canh cá...”

Hoäc Kình chợt nhíu mày, trong ký ức của anh ta thì cá liệp hồng của thôn Khê La chính là món anh và A Kiều thích ăn nhất.

Anh ta vẫn nhớ khi ấy A Kiều còn chưa được mười tuổi, nhưng suốt ngày đòi nấu canh cá, người nhà không cản được nên đành chiều cô. Ai cũng nghĩ cô thiên kim tiểu thư sẽ quậy tung cái bếp lên, ai dè cô thật sự có thể nấu ra món canh cá ngon tuyệt.

Đến bây giờ, Hoắc Kình vẫn còn nhớ mùi vị của món ấy.

“Anh Hoắc Kình, anh thấy sao?”, Đỗ Thất Nguyệt đầy chờ mong nhìn anh ta.

Hoắc Kình bỏ thìa xuống rồi cười nói: “Cũng ngon, nhưng anh không thích ăn cá”.

“Vậy để hôm nào em sẽ học làm món khác nhé?”

“Thất Nguyệt, anh đón em về đây để em sống ở chỗ này và coi em như em gái của anh, vì thế em đừng nhúng tay vào việc dành cho người làm”.

“Nhưng em cam tâm tình nguyện học mà, em muốn nấu cho anh, muốn chăm sóc anh...”

Hoắc Kình nhìn cô gái thanh tú ở trước mặt, nhưng càng nhìn cô ấy thì anh ta càng nhớ tới một A Kiều tinh sinh và đầy sinh động.

“Nếu em thấy buồn chán thì cứ học đi, đừng để mật là được”

“Vâng, chờ em học xong, sẽ nấu cho anh ăn tiếp”.

Hoắc Kình xoa đầu cô ấy: “Ừ”.

Đỗ Thất Nguyệt mỉm cười ngọt ngào rồi ngước lên nhìn Hoắc Kình: “Anh Hoäc Kình, giờ em thấy hạnh phúc lắm”.

Cô ấy thật sự cảm thấy như vậy, nhưng vẫn muốn có nhiều hạnh phúc hơn, ví dụ như Hoắc Kình không còn coi cô ấy là em gái nữa, ví dụ như cô ấy sẽ lấy rồi làm vợ của anh ta.

Dư Kiều nấu ăn xong thì những người làm khác bưng từng món lên bàn ăn, còn cô thì ở lại trong bếp.

Cô ăn đồ ăn cho người làm rồi dọn dẹp bếp sạch sẽ, khi nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì thì mới khẽ khàng mở cửa rồi rời đi.