Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 136: Không xứng với anh nữa



Đỗ Thất Nguyệt vùi mặt trong tấm thảm, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, dù mọi người trên thế giới này đều tin răng Hoäc Kình đã chết thì cô ấy cũng chắc chẵn anh ta vẫn còn sống, cô ấy sẽ chờ anh ta sống sót trở về.

Đỗ Thất Nguyệt bị người ta lôi dậy rồi tống vào nhà tắm.

Hai người phụ nữ khoảng 50 tuổi lạnh lùng quẳng cô ấy vào bồn tảm, sau đó cọ rửa sạch sẽ cho cô ấy từ trên xuống dưới, tiếp theo bao quanh người cô ấy bằng một chiếc khăn tảm.

“Ra ngoài với chúng tôi”.

Đỗ Thất Nguyệt bị bộ lôi ra căn phòng bên ngoài để sấy tóc, một người phụ nữ trong số đó lại lấy một bộ đồ ngủ không thể gợi cảm hơn ra cho cô ấy thay.

Cô ấy để mặc người ta säp xếp như một con rối, cho đến khi mọi thứ xong xuôi, hai người kia mới khoác thêm cho cô cái áo choàng tắm rồi đưa cô đến phòng ngủ chính của Hoäc Kình.

Hoäc Hướng Đông muốn làm nhục Đỗ Thất Nguyệt ở địa bàn của Hoäc Kình, bởi như vậy mới có thể sỉ nhục anh ta một cách triệt để.

Cửa mở ra, Đỗ Thất Nguyệt hoảng hốt ngẩng đầu lên.

Cô ấy đang vô cùng sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy muốn quay người chạy trốn nhưng cửa phòng đã khoá chặt sau lưng.

Đỗ Thất Nguyệt ra sức đập cửa rồi hô hoán, nhưng mọi thứ đều vô dụng, vì cô ấy biết Hoäc Kình đang mất tích, cô ấy lại không quen biết ai ở đây để mà cầu cứu.

“Bảo sao mà Hoäc Kình thích cô, đúng là được. phết đấy!"

Hoäc Hướng Đông hất hàm dựa người vào sofa, sau đó lười biếng vẫy tau với người bên cạnh: “Hôm nay chú mày hời nhé, chơi con đàn bà của Hoắc Kình đi, ha ha...”

Hản cười phá lên, từ khi Hoäc Kình về nước đến nay đã nửa năm, hẳn luôn bị anh ta chèn ép đến mức không thở nổi. Nhưng hôm nay, cuối cùng hẳn đã thoát khỏi cảm giác đó và có thể sỉ nhục Hoäc Kình để đòi lại mọi thứ rồi.

“Nhớ là chơi cho sướng vào, đừng quên quay lại làm kỷ niệm, chuyện vui trong đời đấy”.

Hoäc Hướng Đông châm một điếu thuốc rồi đứng dậy đi ra ngoài ban công.

Đỗ Thất Nguyệt bị lôi vào phòng, không lâu sau, Hoắc Hướng Đông đã nghe thấy tiếng khóc lóc cùng la hét van xin của cô ấy.

Sau đó, hình như bị ai đó bạt tai cho mấy cái liên tục nên tiếng khóc của cô ấy đã nhỏ dần. Hắn như con sói khát máu cuối cùng cũng xử lý được con mồi nên toàn thân đều thấy khoan khoái.

Nếu người đang khóc lóc van xin là Hoắc Kình thì tốt biết bao, còn gì khiến con người ta kích thích hơn khi thấy kẻ thù không đội trời chung quỳ luy van nài chứ.

Trời tối đen như mực.

Đỗ Thất Nguyệt bị tống ra khỏi biệt thự.

Toàn thân cô ấy đầy vết thương trông vô cùng thê thảm, ngoài các vết cắn, cấu xé ra thì còn bị phỏng do tàn thuốc nữa.

Sau khi ném cô ấy ra bên ngoài thì nhóm người kia rời đi.

Đỗ Thất Nguyệt nằm dưới nền cỏ, không biết bao lâu sau mới chầm chậm bò dậy được.

Ánh trăng lưỡi liềm lắng lẳng treo trên cao, ánh trăng lạnh lùng chiếu sáng cả thế gian.

Nhưng không chiếu được đến những chỗ khuất.

Đỗ Thất Nguyệt dựa vào thân cây rồi ngẩng lên nhìn trời, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Cơ thể cô ấy đã bị vấy bẩn, sao cô ấy còn xứng với Hoắc Kình được nữa, cô ấy không đủ tư cách để trở thành vợ của anh nữa rồi.

Đỗ Thất Nguyệt cắn môi, gương mặt đầy vết thương được ánh trắng chiếu rọi, đáy mắt thì chứa đầy vẻ không cam tâm.