Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 145: Bị thương



Anh vươn tay đến trước mặt Dư Kiều, cô cúi đầu, nhìn thấy ngón tay thon dài có lực cùng với phân nửa cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của anh, cô chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh.

Tiêu Định Bân đứng dậy, đi theo cô từng bước lên lầu.

Biệt thự Hoa Nguyệt Sơn có diện tích nhỏ hơn nhiều, lúc bọn họ dọn đến, Tiêu Định Bân cho người đưa mấy chậu lan do mẹ anh trồng lúc còn sống đến.

Chúng được trồng trong vườn nhỏ sau tòa nhà chính.

Vườn hoa nhỏ không quá lớn, nhưng đình đài lầu các cần có đều có, bên cạnh vườn là hòn non bộ và hồ nhân tạo hình bán nguyệt, nước hồ chảy từ trên hòn non bộ đổ xuống, vừa đến gần thì trước mặt đã cảm thấy mát lạnh, khiến tinh thần người ta thoải mái.

“Mấy khóm lan kia của tôi phát triển tốt không?”

Tiêu Định Bân bỗng lên tiếng hỏi, Dư Kiều vội buông cánh tay anh ra, bước vội đến vườn hoa kế bên, hoa lan thích tối, do trước giờ đều được chăm sóc tỉ mỉ nên phát triển rất tốt.

Cô xem từng gốc một rồi mới quay người đi đến bên cạnh anh, cố gắng lên tiếng nói: “Rất, tốt, rất tốt!"

Anh khẽ gật đầu, rồi lại đưa tay về phía cô: “Dẫn tôi qua”.

Dư Kiều giữ cánh tay anh, đưa anh vào vườn hoa, dẫn anh đến trước mấy chậu lan.

Anh ngồi xổm xuống, vươn tay như muốn chạm vào mấy đóa lan, nhưng vì không thể nhìn thấy nên mấy lần tay anh đều rơi vào không trung.

Dư Kiều cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nằm một ngón tay anh đặt ngón tay anh lên một phiến lá của nhánh lan.

Gương mặt anh vốn lạnh nhạt không có cảm xúc gì, nhưng khi ngón tay chạm đến phiến lá thì bỗng trở nên dịu dàng khó tả.

Anh nhẹ nhàng chạm vào phiến lá nhánh lan, Dư Kiều bình tĩnh nhìn anh, nhìn đến thất thần.

Hai tháng gần đây mắt bị mù, anh rất ít khi ra ngoài, cả ngày gần như đều ở trong phòng làm việc, vì vậy da dẻ anh trông có chút nhợt nhạt, cũng gầy hơn nhiều, trông lại càng có vẻ đẹp trai ốm yếu.

Anh là người đàn ông đẹp nhất cô từng gặp trên đời này, nếu không thì bảy năm trước, sao vừa gặp anh lần đầu tiên cô đã nhớ mãi không quên.

“Sau này, mỗi ngày cô cứ dẫn tôi đến đây thăm bọn nớ”.

Dư Kiều vội định thần lại, gật đầu nói: “Được”. Anh đứng dậy, cô lật đật đứng dậy đỡ anh.

Lúc anh quay người đi ra ngoài, dưới chân bỗng đạp trúng gì đó, cả người loạng choạng, đụng vào. giàn hoa bên cạnh, Dư Kiều liếc mắt nhìn thấy bình sứ trên giàn hoa lắc lư như muốn đổ xuống, cô không nghĩ nhiều, dùng hết sức đẩy anh qua một bên, bình sứ kia rơi xuống, đập mạnh vào lưng cô.

Ngày hè mặc quần áo mỏng nhẹ, bình sứ vỡ vụn trên người cô, lập tức cứa rách làn da dưới lớp áo, máu chảy ra nhanh chóng, thấm đẫm áo sơ mi màu kem của cô.

Anh nghe thấy tiếng bình sứ rơi xuống và âm thanh vỡ tan khi rơi xuống đất, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng kêu đau trầm thấp của cô khi bị va chạm.

Cô nói chuyện khó khăn, ngay cả âm thanh than đau cũng rất trầm thấp.

Tim anh như bị thứ gì đó đâm mạnh, bỗng chốc đau nhói, khiến bản thân anh cũng kinh ngạc. “A Kiều... Cô không sao chứ?”

Anh đưa tay, sờ soạng xung quanh muốn tìm được cô.

Dư Kiều cố nén đau đớn trên lưng: “Không, không sao...”

Đôi mày thanh thoát của anh nhíu chặt, sắc mặt cũng nặng nề hơn: “Cô ở đâu, đưa tay cho tôi”.

Dư Kiều không chịu vươn tay ra, vết thương trên vai cô đang chảy máu đã lan đến đầu ngón tay.

“A Kiều! Nói chuyện!” “Tôi...” Cô chỉ cúi đầu nói một chữ, anh lập tức nhìn về phía cô, sau đó vươn tay ra, túm chặt cánh tay trái cô.