Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 148: Cô có biết chủ của nhà này là ai không



Hôm nay, rõ ràng biết mình nổi nóng như vậy là không nên nhưng nghe mấy lời của quản gia xong, anh đã mất khống chế.

Dù A Kiều và Triệu cường đã đính hôn thì sao?

Nếu cô còn là người làm của nhà họ Tiêu thì vẫn là người của anh.

Tiêu Định Bân thở ra một hơi rồi gọi Giang Nguyên vào.

“Cậu chủ, A Kiều đang bị thương mà quỳ cũng lâu rồi, cho cô ấy đứng dậy nhé ạ!”

Giang Nguyên đi theo Tiêu Định Bân đã lâu nên khá hiểu anh, vì thế anh ta biết rõ cậu chủ có một tình cảm đặc biệt dành cho Dư Kiều.

Hình phạt như vậy cũng nặng rồi, nhớ A Kiều mà làm sao thì khéo cậu chủ lại là người đau lòng nhất.

“Ai nhờ anh nói đỡ cho cô ta?”

Giang Nguyên cười nói: “Tôi đã được ăn món do A Kiều nấu mấy lần nên muốn nói đỡ cho người †a mấy câu ấy mà, cậu chủ xem đi, nếu bắt cô ấy quỳ tiếp thì sẽ bị thương đến vai, chân, khéo cả chục ngày cũng không khỏi mất...”

Tiêu Định Bân thờ ơ vịn vào tay Giang Nguyên ngồi xuống sofa, sau đó hừ nói: “Đúng là không tuân thủ quy tắc!”

“Vâng, hai ông bà già kia vớ vẩn nên đáng bị đánh, còn A Kiều cũng thật là, dù có bị câm thì cũng nên tìm cách nói với cậu chủ một tiếng rồi hãy đi chứ”.

Câu nói của Giang Nguyên khiến lửa giận trong lòng Tiêu Định Bân giảm bớt.

Đúng thế, A Kiều bị câm, anh cần gì phải so đó với một người như vậy.

“Anh đi bảo cô ta đứng dậy đi”.

Giang Nguyên cười nói: “Vâng, tôi đi ngay”.

“Chờ chút!”

Tiêu Định Bân gọi Giang Nguyên lại: “Tôi không phạt cô ta quỳ nữa, nhưng chuyện hôm nay chưa xong được, anh dẫn cô ta đến đây”.

Khi Giang Nguyên đến bảo Dư Kiều đứng dậy thi chân cô đã đau đến mức không đứng vững được.

Cô xoa chân rồi định về phòng mình, nhưng Giang Nguyên lại cười nói: “A Kiều, cậu chủ bảo cô đến phòng sách”.

Thấy Dư Kiều có vẻ ngạc nhiên, Giang Nguyên nói: “Cậu chủ không nhìn thấy gì cả nên tâm trạng u uất, thường xuyên nóng giận, cô nên thông minh hơn một chút, cậu ấy bảo cô làm gì thì hấy làm nấy, rõ chưa?”

Dư Kiều vịn vào cầu thang đi lên tầng, cửa phòng sách khép hờ, cô gõ cửa, nghe thấy Tiêu Định

Bân bảo “Vào đi” thì cô mới dám vào.

Tiêu Định Bân vẫn ngồi trên sofa, anh không ngoảnh lại mà nói: “Lại đây”.

Dư Kiều chầm chậm đi tới cạnh anh.

Tiêu Định Bân nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: “Cô có biết chủ của nhà này là ai không?”

Dư Kiều ngước lên nhìn anh, chỉ có lúc này cô mới dám mở to mắt mà nhìn anh không chút rụt rè.

“Anhl” “Đừng quên cô đến đây rồi thì đã là người nhà họ Tiêu, từng lời nói và hàng động đều phải do tôi quyết định, nhớ chưa?”

“Vâng”.

“Sau này muốn làm gì hay đi đâu, gặp ai cũng phải nói với tôi, tôi cho phép thì mới được làm”.

“Vâng”.