Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 15



Một số loại hoa cũng có thể dùng làm thuốc bồi bổ tỳ vị, trước kia bà ngoại thường nói với cô những điều này.

Tiêu Định Bân bị bệnh quanh năm, mấy ngày trước lại uống rượu rồi nôn, cô muốn bồi bổ cho anh.

“A Kiều?”

Tiêu Định Bân khá ngạc nhiên nhìn cô gái cầm giỏ hoa chậm rãi bước đến.

Dư Kiều cũng không ngờ sẽ gặp Tiêu Định Bân ở đây, hơn nữa anh còn mặc quần áo bảo hộ lao động, hai tay đều dính bùn đất, trên mặt cũng có vài chỗ dính bùn.

Một cậu chủ nhà họ Tiêu thân phận cao quý thế mà lại tự mình chăm sóc vườn hoa.

Dư Kiều hơi ngạc nhiên, trợn to mắt.

“Bên này có mấy cây phong lan mà mẹ tôi thích nhất nên trước giờ tôi vẫn luôn tự mình chăm sóc”, Tiêu Định Bân nhìn đôi mắt hạnh đang trợn tròn, cảm thấy Dư Kiều cực kỳ dễ thương, anh không khỏi bật cười.

Dư Kiều gật đầu, đôi môi dưới màn che hơi mím lại, cô khá vui nhưng cũng có chút tự ti và căng thẳng.

“Cô làm gì ở đây?”, Tiêu Định Bân vừa thành thục đắp đất cho cây hoa lan vừa hỏi.

Dư Kiều giơ giỏ hoa lên, làm động tác muốn hái hoa.

“Hái hoa làm gì?”, anh đứng thẳng người dậy, vặn vòi nước. ở bên cạnh rửa sạch vết bẩn trên tay.

Dư Kiều nhìn ngón tay xinh đẹp thon dài dần lộ ra dưới nước, không khỏi hơi thất thần.

“Sao lại ngẩn ra thế?”, Tiêu Định Bân bỗng giơ bàn tay ướt đâm lên huơ trước mặt cô.

Dư Kiều giật mình vội lùi về sau một bước, nhưng lại không cẩn thận vấp phải cây hoa, lảo đảo như muốn ngã.

Bàn tay to xương khớp rõ ràng của người đàn ông lại đỡ lấy eo thon của cô: “Cẩn thận!”

Sau khi đứng vững, Dư Kiều lập tức lùi ra một bước.

Cô khẽ nói cảm ơn: “Cảm, cảm ơn”.

Tiêu Định Bân nhíu mày: “A Kiều, cô sợ tôi à?”

Dư Kiều vội lắc đầu: “Không, không...

Tiêu Định Bân nhìn chăm chäm Dư Kiều, chiếc khăn che. gần hết khuôn mặt, anh chỉ có thể nhìn thấy vầng trán đầy đặn và đôi mắt hạnh đen nhánh của cô.

Tóc cô khá đẹp, dày và đen, bên trên như được phủ một lớp mỏng như cánh ve, tương phản rõ rệt với đôi tai nhỏ trắng như tuyết.

“Nốt mẩn đỏ trên mặt cô vẫn chưa hết sao?”, nghĩ tới đây, anh bỗng nhẹ giọng hỏi, vô thức muốn vén chiếc khăn trên mặt cô lên.

Dư Kiều giật mình lùi về sau, quên nhặt giỏ hoa dưới đất, hoảng loạn bỏ chạy.

Tiêu Định Bân nhìn cô bỏ chạy hệt như chú thỏ bị giật mình thì lắc đầu bật cười.

A Kiều khá nhút nhát, sau này cô nên chọn một người đàn ông thật thà, chất phác, nếu không sẽ bị bắt nạt cho xem.

Dư Kiều quay lại phòng bếp một lúc lâu rồi nhưng vẫn chưa hoàn hồn, đến nỗi lúc thái rau còn suýt cắt vào tay.

Dì Lý quan tâm nói: “A Kiều, có phải cháu cảm thấy khó chịu ở đâu không, nhìn sắc mặt cháu không tốt lắm, hay là cháu đi nghỉ đi”.

Dư Kiều lắc đầu, cười nói với dì Lý: “Không, không sao ạ”. Sau khi thái hành xong, cô cho cá đã ướp vào nồi đất, đổ nước vào, sau đó bỏ thêm một số hương liệu và dược liệu mà cô đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu nấu canh.

Tiêu Định Bân quay vào từ vườn hoa, vừa bước vào phòng khách đã ngửi được mùi thơm: “Phòng bếp đang nấu gì thế?”

Quản gia vội nói: “Đang nấu canh cá thưa cậu chủ, món cá

hoa đào ở thôn Khê La mà cậu thích nhất đấy”.

Nhắc đến thôn Khê La, sảc mặt Tiêu Định Bân trở nên hòa nhã đi mấy phần: “Có vẻ món canh tối nay rất ngon”.

Nói rồi anh đi thẳng vào trong bếp.