Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 150: Trai hay gái



“Em vừa về anh đã đuổi em đi rồi sao?”, Dư Tiêu Tiêu ngẩng mặt nhìn người đàn ông trước mắt, anh cao hơn cô ta gần một cái đầu, vai rộng eo thon chân dài, gương mặt thì vô cùng tuấn tú, cho dù anh bị bệnh nhiều năm nhưng các tiểu thư danh giá ở thủ đô, nào có ai không muốn gả cho anh chứ?

Nhưng hiện tại, anh chính là chồng chưa cưới của Dư Tiêu Tiêu cô ta đây.

Nghĩ đến những ánh mắt hâm mộ ghen tị mỗi khi cô ta ra ngoài, nhớ đến lúc trước, ngay cả tư cách tham gia các buổi tụ hội danh môn cũng không có, nhưng bây giờ cô ta đã trở thành tiêu điểm trong đó.

Ngay cả nhà họ Dư cũng theo đó mà đi lên, một bước trở thành gia tộc nổi danh khắp thủ đô.

Những thứ này đều là do nhà họ Tiêu và Tiêu Định Bân mang lại cho cô ta.

Dư Tiêu Tiêu không ngốc, cho dù có mạo hiểm lăn lộn cùng Kiều Cảnh Minh, nhưng cô ta vẫn biết phải hành động cẩn thận, thận trọng. W𝖊b‎ đọc‎ nhanh‎ tại‎ {‎ t‎ rù𝒎tru𝗒ện.𝑉𝖭‎ }

Huống hồ, hiện tại “đứa nhỏ” trong bụng cô ta vẫn đang ở tình trạng này, cô ta càng phải lôi kéo Tiêu Định Bân.

“Định Bân, mấy ngày nay em về nhà mẹ, ngày nào cũng nhớ đến anh..", Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng tựa vào ngực chàng trai, hai tay ôm lấy vòng eo thon gầy của anh: “Cục cưng của chúng ta cũng sắp ba thắng rồi, Định Bân, anh cảm nhận được không?”

Nghĩ đến trong bụng cô ta đã có con của anh, đó là kết tinh kéo dài huyết mạch của hai người, bất giác lòng anh cũng mềm nhũn, ngón tay chậm rãi đặt lên bụng cô ta, nghĩ đến bên trong đã có một sinh mạng nhỏ, Tiêu Định Bân cúi đầu khẽ hôn vào giữa trán Dư Tiêu Tiêu: “Mắt anh không thấy được, không thể chăm sóc tốt cho em, đợi đến khi thai lớn hơn một chút, em muốn về nhà mẹ ở cũng được, Tiêu Tiêu, anh không phải đuổi em đi, em là mẹ của con anh, anh hy vọng em có thể có cuộc sống vui vẻ theo ý mình, muốn sống sao thì sống, em hiểu không?”

Dư Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nép trong lòng anh, gật đầu: “Ừ, nhưng em rất nhớ anh, em vẫn nên ở cùng anh ở Hoa Nguyệt Sơn một thời gian trước vậy”.

Tiêu Định Bân gật đầu: “Được”.

Ba tháng sau vụ tai nạn xe kia, cuối cùng nhà họ Hoäc cùng từ bỏ việc tìm kiếm, lập một ngôi mộ chôn quần áo và di vật cho Hoäc Kình rồi tổ chức một đám tang nhỏ.

Gần trăm dặm mặt sông cũng không bỏ qua một tấc bùn nhưng vẫn không tìm thấy thi thể Hoắc. Kình.

Tuy không có bên truyền thông nào dám đưa tin này, nhưng cả giới thượng lưu thủ đô gần như đều biết rõ, thời gian trước, con riêng chủ gia tộc họ Hoäc, Hoắc Kình đã mất mạng trong vụ tai nạn xe.

Còn về vụ tai nạn xe kia rốt cuộc là tai nạn, hay do người nào gây ra thì không ai truy cứu nữa.

Ngày nhà họ Hoắc lập mộ cho Hoắc Kình, Thời Viễn Sơn gửi cho Dư Kiều một tấm ảnh, đó là cảnh tượng hạ táng Hoäc Kình, còn có cả bia mộ của anh ta.

Thời Viễn Sơn còn nói cho cô, Hoắc Kình không được hạ táng trong phần mộ tổ tiên nhà họ Hoắc, mà chỉ chôn ở trên núi bên cạnh phần mộ tổ tiên nhà họ Hoäc.

Hôm đó, đúng lúc Tiêu Định Bân đưa Dư Tiêu Tiêu quay về nhà họ Dư, bên phòng bếp cũng không cần đến cô, một mình Dư Kiều trốn ở phòng chứa đồ, đau đớn khóc một trận.

Tuy Thời Viễn Sơn an ủi cô trong tin nhắn, không tìm được thi thể, nói không chừng còn có khả năng sống sót, dù sao nước sông chảy xiết, sông dài rộng lớn, có khi Hoắc Kình rơi xuống nước thì đã bị đẩy xuống hạ du, được người ta cứu cũng không biết chừng.

Nhưng Dư Kiều biết, hy vọng này xa vời thế nào, hơn nữa, đây chẳng qua chỉ là lời mà Thời Viễn Sơn an ủi cô mà thôi.

Thời Viễn Sơn còn hỏi cô sao cô mãi vẫn chưa đi làm, ông đến mấy lần cũng không gặp được cô.

Dư Kiều nói với ông là, cô đã quay về nhà cũ.

Thời Viễn Sơn hỏi cô khi nào quay về, Dư Kiều không đáp.

Mặc dù ấn tượng của cô với Thời Viễn Sơn rất tốt, mà Thời Viễn Sơn cũng từng giúp cô hai lần, cô nhìn ra được Thời Viễn Sơn là người tốt, chỉ là tình hình hiện tại của cô như vậy, không phù hợp để tiếp cận gần gũi với ai cả.

Sau đó Thời Viễn Sơn cũng không còn liên lạc với cô nữa. Bụng Dư Kiều ngày càng lớn hơn, tuy thời tiết đã vào thu, nhưng cũng không giấu được bụng cô.

“A Kiều, không phải cô mới bầu ba tháng thôi sao? Sao nhìn bụng cô giống như bốn năm tháng rồi vậy?”

Lúc Dư Kiều đi đến phòng bếp, có người tò mò hỏi.

“Cô ấy cũng không nói được, cô hỏi cô ấy làm gì?”

“Đúng vậy, tôi cứ quên mất A Kiều không nói được, nhưng mà, cô nhìn bụng A Kiều đi, cô đoán cô ấy mang thai bé trai hay bé gái?”

“Sao tôi đoán ra được chứ, lại nói, nói không chừng là sinh đôi, long phụng thai đấy, cái này ai cũng không đoán đúng được..."