Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 155: Điều tra một người



Tư Tỉnh mỉm cười với anh: “ lại thôi, giờ uống thuốc đã nhé”.

Tư Tinh kê thêm hai cái gối sau lưng anh ta rồi đút từng thìa thuốc cho.

Anh ta đã hôn mê nhiều tháng nên cơ thể rất yếu, uống thuốc xong rồi lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại thì đã là hai ngày sau. Tư Tinh đang phơi cây thuốc ngoài sân thì thấy

người đàn ông vịn vào tường rồi đi từng bước ra ngoài.

Ánh mặt trời bên ngoài rất chói mắt làm anh mãi mới thích ứng được.

Sau đó, anh đã nhìn thấy cô gái cho mình uống thuốc hôm đó.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài bằng vai thô màu lam được nhuộm thủ công, mái tóc dài thắt bím buông trước ngực, ống tay áo xắn lên một nửa để lộ ra cánh tay trắng ngần, vòng eo nhỏ nhắn ẩn hiện dưới lớp váy.

Cô ấy nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau thì ngoảnh lại nhìn anh ta: “Anh tỉnh rồi à?”

“Tôi đói quá, có gì ăn không?”

Tư Tỉnh mỉm cười rồi đứng thẳng dậy, sau đó lau mồ hôi trên trán rồi nhìn anh ta nói: “Khá phết, biết đói thì xem ra không bị đần rồi”.

Anh ta cũng mỉm cười rồi dựa vào cạnh cửa, đồ anh ta mặc trên người cũng cùng chất liệu với bộ đồ của cô, vết soẹ chẳng chịt trên mặt đã mờ nhiều, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp trai rạng ngời của anh ta.

Tư Tinh đi tới cạnh anh ta rồi nắm tay anh ta một cách tự nhiên: “Đi thôi, chúng ta đi ăn”.

Anh ta chợt sững người rồi vô thức muốn vùng tay ra, nhưng ngón tay của Tư Tinh mềm mại man mát cho anh ta một cảm giác rất dễ chịu nên cuối cùng anh ta không rụt tay về nữa.

Thời Viễn Sơn lại tỉnh lại sau cơn ác mộng một lần nữa.

Ông ấy mơ thấy cô gái tên Tô Tẩm mà mình yêu năm xưa bị thương khắp mình mẩy và đang khóc lóc cầu cứu mình.

Còn ông ấy chỉ biết bất lực trơ mắt đứng nhìn, cuối cùng Tô Tẩm cứ thế bị ngọn lửa cuốn lấy và tan thành tro bụi.

Thời Viễn Sơn ngồi thở hổn hển trên giường, đồ mặc trên người đã ướt mồ hôi.

Bây giờ, ông ấy đang sống trong một căn hộ nhỏ.

Đây là căn hộ ở gần trường mà bố mẹ Tô tẩm từng mua cho bà khi bà đi học.

Về sau, Tô Tẩm đã có người trong lòng, ông ấy biết bà tìm người giao bán căn hộ này nên đã nhờ người khác đứng tên mua hộ.

Lần sau, sau khi về thủ đô, ông ấy cho người trang hoàng lại rồi mới chuyển đến ở.

Nhưng đây là lần thứ hai ông ấy gặp ác mộng vậy rồi.

Cũng có thể vì khắp nơi trong căn hộ này đều có hơi thở của Tô Tẩm, thêm việc ông ấy ngày đêm nhung nhớ bà nên mới gặp ác mộng.

Thời Viễn Sơn tự an ủi mình nhưng vẫn không bình tĩnh lại được.

Ông ấy châm một điếu thuốc rồi xuống giường mở nhạc, đây là chiếc máy nhạc mà Tô Tẩm để lại. Lúc mua căn hộ này, chiếc máy ở phòng ngủ của bà, đĩa bên trong chính là bài hát ngày xưa của hai người.

Giọng nữ dư dương ngâm nga lại giai điệu cũ, Thời Viễn Sơn dập thuốc rồi cầm điện thoại lên gọi: “Đông Tử, đi điều tra một người cho tôi, tên là... Tô 'Tẩm!"

Bụng của Dư Kiều đã rất to, tuy cô vốn gầy gò nhưng bụng còn to hơn sản phụ sắp sinh.

Thi thoảng soi gương, cô còn sợ bụng mình sẽ bị nứt ra.

Mùa đông đi qua, tháng tư ấm áp đã tới, ngày dự sinh của Dư Tiêu Tiêu cũng sắp đến gần.

Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu đang nằm trên chiếc ghế dài trong vườn hoa trước nhà chính, người làm đã được dì Lâm dặn dò không được bén bảng tới đây.

Còn Dư Kiều với cái bụng lớn đã được dì Lâm đỡ tới đây.