Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 176: Gây gổ



“Không thể nói lý mà”.

Tiêu Định Bân sa sầm mặt mày, anh quay người đi ra ngoài, Dư Tiêu Tiêu bước nhanh đuổi theo, ôm chặt cánh tay anh: “Định Bân anh đừng đi, anh mau nói rõ ràng với em, anh có người phụ nữ khác rồi đúng không, là Lâm Gia Di hay là Vấn Tình, nữ minh tinh tên Chu Tiểu Vân kia sao? Đúng rồi, chính là Chu Tiểu Vân, cô ta có đôi mắt giống hệt con khốn A Kiều... lần trước paparazzi còn chụp được ảnh hai người đi uống cà phê cùng nhau...”

“Chát!”

Âm thanh giòn tan vang lên, Dư Tiêu Tiêu che mặt, điếng người nhìn anh.

Tiêu Định Bân từ từ thu tay, anh liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu, lạnh lùng nói: “Trong bốn năm qua, vì chân của em bị tật, anh đã rất nhãn nhịn, cũng nể tình Khang Bảo, trước giờ anh chưa từng nổi giận với em...”

“Phải, em cãi nhau với anh, gây chuyện với anh, anh cũng mặc kệ! Nhưng khi em nhắc đến A Kiều, anh lại nổi giận, trong lòng anh còn nhớ tới cô ta đúng không? Rốt cuộc cô ta có gì tốt, rốt cuộc cô ta đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì, vì sao anh cứ mãi nhớ về cô ta”

“Dư Tiêu Tiêu, tôi và em không còn gì để nói, tôi sẽ bảo Giang Nguyên đưa em tới nơi khác ở, đợi đến khi em tỉnh ngộ, hối hận rồi hãng quay về”.

“Dựa vào đâu chứ? Em là vợ của anh, anh dựa vào đâu mà đối xử với em như vậy, mạng của anh cũng là do em cứu, nhà họ Tiêu các người nợ em một ân tình lớn, cả đời này cũng trả không hết!”

“Giang Nguyên!”

Tiêu Định Bân không tài nào chịu nổi nữa, cũng thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi này của Dư Tiêu Tiêu.

“Cậu chủ”.

“Thu dọn đồ đạc cho phu nhân, đưa cô ấy đến biệt viện ngay bây giờ”.

“Vâng, thưa cậu chủ”.

“Em không đi, Tiêu Định Bân, anh muốn tống em đi, không có cửa đâu! Lòng anh còn đang nhớ nhung con đàn bà đê tiện đó, anh có biết vì sao ngày hôm đó nó lại bị lửa thiêu chết ở biệt viện nhà họ Dư không? Bởi vì đang mang thai mà còn nghĩ đến đàn ông, cô ta và Triệu Cường hẹn gặp nhau ở đó, nhưng người tính không băng trời tính, vô tình xảy ra đám cháy, cô ta và cả đứa nghiệt chủng trong bụng cô ta đều bị thiêu chết...”

Tiêu Định Bân cắn chặt quai hàm, Giang Nguyên đầu đổ mồ hôi lạnh, Dư Tiêu Tiêu này thực sự phát điên rồi sao, càng ngày càng đi quá xa, cậu chủ và cậu chủ nhỏ cũng thật là đáng thương khi có một người vợ, một người mẹ như vậy.

“Phu nhân, mạo phạm rồi”. Giang Nguyên phất tay, ra hiệu cho cấp dưới tiến lên, áp Dư Tiêu Tiêu lên xe.

Cô ta la hét vùng vãy suốt đường đi, cũng không biết Giang Nguyên đã dùng cách gì mà chẳng mấy chốc, cô ta đã yên ổn trở lại.

Người giúp việc rất nhanh chóng thu dọn đồ đạc đưa lên xe, chiếc xe khởi động rời khỏi Hoa Nguyệt Sơn.

Tiêu Định Bân thở hắt ra từng hơi, đi về phía xe của Tiêu Dự An.

Trên xe.

Tiêu Dự An đang đeo tai nghe, chăm chú xem video phát ra từ chiếc máy tính bảng trước mặt.

Tiêu Định Bân ngồi lên xe: “Sao con vẫn còn xem những thứ này?”

“Người này là thiên tài lập trình, video của anh ta cũng khá hay”.

Tiêu Dự An xem xong video, tắt máy tính bảng, khuôn mặt vẫn không có biểu tình mà chỉ chăm chăm nhìn về phía trước.

Tiêu Định Bân không nhịn được mà vươn tay, ôm cậu bé vào lòng.

Tiêu Dự An có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn không cử động gì nữa.