Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 187: Mẹ của con thật hiền từ



Sau bốn năm lột xác, cô không còn là Dư Kiều của ngày xưa nữa, khéo Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu có gặp cũng không thể nhận ra cô.

Ba người vào thang máy, lên tầng rồi vào nhà.

Lâm Gia Nam và Tô Nhất Niệm chơi với nhau, còn Dư Kiều rửa tay vào bếp nấu ăn.

“Em yêu, tớ mà là đàn ông thì kiểu gì cũng phải lấy cậu làm vợ”, Lâm Gia Nam đứng ở cửa bếp, nhìn bóng lưng bận rộn của Dư Kiều rồi nói đùa.

“Được rồi, lại ba hoa đi”.

“Thật đó em yêu à, hai năm ở nước ngoài, tớ đã ăn quen đồ cậu nấu rồi, về nước cả nửa năm trời mà vẫn chưa quen, ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo”.

Lâm Gia Nam oán thán xong thì bê đĩa thức ăn Dư Kiều đã làm xong ra ngoài rồi hít một hơi: “Oa, đúng là mùi này rồi, để tớ cảm nhận một chút. Xin cậu đó, sau này có lấy chồng thì vẫn phải nhớ chừa một chỗ trong nhà ăn cho tớ nha...”

Dư Kiều bật cười, sau đó nhón một miếng thịt bò: “Ăn đi, ăn cho khỏi nói nữa”.

“Hu hu, sao món thịt bò mà cậu nấu còn ngon hơn cả quán được đánh sao Michellin thế nà Lâm Gia Nam ăn đến sung sướng, sau đó nói mãi không ngừng.

Dư Kiều läc đầu cười, sau đó nấu nốt món cuối rồi ra ngoài.

Lâm Gia Nam và Tô Nhất Niệm vùi đầu ăn không ngừng nghỉ, nhất là Lâm Gia Nam, trông cô ấy như bị bỏ đói lâu ngày.

Dư Kiều vừa múc canh cho cô ấy vừa nói: “Nhà họ Lục bớt cơm của cậu à mà trông cậu như bị bỏ đói nửa tháng thế kia..."

Bàn tay cầm đũa của Lâm Gia Nam khựng lại, sau đó vành mắt dần đỏ lên: “A Kiều...”

“Sao thế? Tự dưng lại khóc, bé con lấy khăn giấy cho dì đi con...”

“Dì sao thế ạ? Khóc không phải em bé dũng cảm đâu”, cô bé vừa nói vừa lau nước mắt cho Lâm Gia Nam.

Nhưng cô ấy càng khóc dữ hơn. Dư Kiều không buồn ăn uống nữa mà bỏ đũa xuống, sau đó kéo Lâm Gia Nam vào nhà tắm rồi dặn bé con ăn cho nhanh.

“Rốt cuộc có chuyện gì thế? Lục Cẩm Xuyên cãi nhau với cậu à?”

Lâm Gia Nam lắc đầu rồi tiến lên một bước, sau đó ôm lấy Dư Kiều: “A Kiều, bọn tớ chia tay rồi...”

“Khi nào thế? Sao lại chia tay? Đang tốt đẹp cơ mà?”

Lâm Gia Nam cười khẩy nói: “Mới mấy hôm trước thôi”.

“Tại sao?”

Lâm Gia Nam lắc đầu, rõ ràng không muốn kể.

Vì thế, Dư Kiều cũng không hỏi nhiều.

Hôm đó ăn xong, Lâm Gia Nam đã ở lại nhà Dư Kiều. Sáng sớm hôm sau, Dư Kiều đã nhận được điện thoại của giáo sư Triệu nên đành nhờ Lâm Gia

Nam đưa bé con đi học.

Khi đến trường, vừa hay Tiêu Định Bân cũng đưa Tiêu Dự An đi học.

Tiêu Dự An nhìn thấy Tô Nhất Niệm thì vẫn lạnh lùng phớt lờ.

Nhưng cô bé lại vui vẻ vẫy tay với cậu bé, song Tiêu Dự An không còn thờ ơ như trước mà gật đầu lại với cô bé.

Tiêu Định Bân không khỏi tò mò hỏi: “Cô bé ấy là Tô Nhất Niệm à?”

Tiêu Dự An vâng một tiếng, Tiêu Định Bân nhìn cô bé thêm một lần thì thấy cô bé nắm tay Lâm Gia Nam rồi nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong trông rất đáng yêu.

Một người luôn không mấy thích trẻ con như Tiêu Định Bân không hiểu sao lại rất thích cô bé này.

Có lẽ vì con trai nên anh mới bị ảnh hưởng.

Lâm Gia Nam giao Tô Nhất Niệm cho cô giáo rồi quay lại xe lấy bánh.

Lúc Tiêu Định Bân lên xe thì vừa hay thấy Lâm Gia Nam xách mấy hộp bánh đi tới. Anh thầm nghĩ, mẹ của bé con thật hiền từ, nhưng Dự An sẽ không ăn miếng bánh nào đâu cho xem.