Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 190: Hẹn đi ăn



Tiêu Định Bân đi vào thang máy rồi ấn số xuống tầng trệt, anh nhìn con số giảm dần với vẻ bình tĩnh.

Bốn năm qua, anh như đã mất đi vị giác. Đồ ăn bày trước mặt có ngon đến mấy thì cũng chỉ có tác dụng lấp đầy bụng với anh thôi.

Thậm chí anh còn không nhớ nổi, bốn năm trước mình đã từng uống liền mấy bát canh mà không biết chán là như thế nào.

“Định Bân... anh vẫn giận em à? Mấy hôm vừa rồi ở biệt thự, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em biết bây giờ mình rất sai, nhưng tất cả đều tại cái chân này... Định Bân, hôm trước mưa lớn, một mình em ở biệt thự sợ lắm, em muốn về nhà cùng anh...”

Nói đến cuối câu, giọng của Dư Tiêu Tiêu đã nghẹn ngào.

Tiêu Định Bân chợt nhớ hôm nọ tình cờ nghe thấy người làm nói chuyện: “Mợ chủ bị thiếu máu, nhớ mang thuốc đến biệt thự”.

Lý do Dư Tiêu Tiêu bị thiếu máu đương nhiên là vì đã rút quá nhiều máu cho anh vào ngày trước. Cũng vì thế mà khi sinh Dự An xong, cô ta mới yếu như vậy, phải tĩnh dưỡng mãi mới khoẻ lại được.

Anh thầm thở dài một hơi, sau đó lại nhìn con số đang nhảy ngược. Một lát sau, anh mới nói: “Giờ anh đi đón Dự An, em bảo tài xế đưa đến trường con đi”.

Dư Tiêu Tiêu mừng phát điên rồi vội nói: “Vâng, em đi ngay, anh không giận em nữa đúng không?”

“Em là mẹ của Dự An, sao anh giận em được”.

Ngắt máy xong, Dư Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn màn hình đen thui rồi nhếch miệng cười.

Cô ta thoáng vẻ tự giễu, đúng vậy, trong mắt anh thì cô chỉ là ân nhân của anh và mẹ của Dự An thôi.

Chứ trong lòng anh chưa từng coi cô ta là vợ.

Chưa từng một lần nào cả, dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi.

Khi Tiêu Định Bân đến trường mẫu giáo thì Dư Tiêu Tiêu chưa tới, cô giáo đang lần lượt dắt các bé ra khỏi lớp.

Tiêu Dự An và Tô Nhất Niệm cùng nhau đi ra. Tiêu Định Bân vừa nhìn đã thấy cậu con trai mình đang đeo ba lô, hai tay đút túi với vẻ lạnh lùng như mọi khi.

Còn Tô Nhất Niệm lại trông hoạt bát hơn nhiều, cô bé quấn lấy Tiêu Dự An rồi bi bô gì đó, không một phút ngưng nghỉ.

Nếu là bình thường thì Tiêu Dự An đã chạy mất dép rồi, nhưng bây giờ tuy cậu bé có vẻ mất kiên nhãn nhưng không hề bỏ đi.

Tiêu Định Bân không khỏi mỉm cười.

Lúc này, Lâm Gia Nam cũng đã đến. Hôm nay, Dư Kiều ở phòng nhạc của giáo sư Triệu cả ngày, bận đến mức không có thời gian ăn cơm. Cô vừa mới tan, thật sự không đến kịp giờ đón Tô Nhất Niệm được nên lại nhờ cô bạn thân cứu cánh.

“Dì Gia Nam..”, Tô Nhất Niệm chạy nhanh tới, Tiêu Dự An nhìn Lâm Gia Nam với vẻ hơi thất vọng.

Lâm Gia Nam mỉm cười bế Tô Nhất Niệm lên rồi nói: “Mẹ con đang trên đường về nên dì tới đón con trước”.

“Dì ơi, con dẫn bạn học về nhà được không?” Lâm Gia Nam ngẩn ra, sau đó cười nói: “Được chứ, nhưng con phải hỏi xem bố mẹ bạn ấy có đồng ý không đã”.

Tô Nhất Niệm lập tức nhìn về phía Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An, Tiêu Định Bân cảm nhận được ánh mắt của cô bé nên cũng nhìn lại.

Đập vào mắt anh là một đôi mắt to tròn xinh đẹp, ngay khi nhìn thấy, anh chợt nhớ tới người đó.

Có lẽ điều khác duy nhất là đôi mắt của bé gái này có sự lém lỉnh, còn mắt của Dư Kiều luôn chứa sự ưu tư.

“Chú là bố của Dự An ạ?”