Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 2: Hai số phận



Dư Kiều ngồi dưới đất, trái tim đau đớn như bị dao cứa.

Đến việc gặp Dư Văn Xương với cô còn là việc không thể thì sao cô có cách cứu mẹ mình ra bây giờ?

Nhà họ Dư đã trở thành thiên hạ của hai mẹ con Triệu Như từ lâu rồi, còn Dư Văn Xương xưa cũng chỉ là một tên nghèo hèn sống dựa vào nhà vợ thôi.

Dư Kiều lảo đảo đứng dậy, dù có khó khăn đến mấy thì cô cũng không thể gục ngã.

Tô Tẩm đang ở đây, dù nơi này có là địa ngục thì cô cũng phải chống đỡ được.

Bây giờ không còn sớm nữa, cô còn phải đi làm thêm.

Năm nay, Dư Kiều là sinh viên năm ba, sang năm tốt nghiệp xong là có thể tìm được một công việc ổn định, chí ít cũng có thể nuôi sống mình với mẹ.

Còn bây giờ thì cô chỉ có thể kiếm được có hai nghìn một tháng thôi.

Dẫu sao nếu cô không kiếm được tiền thì Tô Tẩm cũng sẽ bị chết đói ở đây, mẹ con Triệu Như đâu chịu phung phí đồng nào cho bà.

Cô phải đổi xe buýt hai lần thì mới đến được quán cà phê mà mình làm thêm.

Cô bận rộn đến tận chiều tà thì mới giao ca, Dư Kiều thay đồ, sau đó đi vào bếp xin đầu bếp đồ ăn còn thừa từ hôm qua để gói mang về.

Có ít bánh mỳ này thì Tô Tẩm sẽ không chết đói được.

Cô lẳng lặng đi sang con đường phía đối diện để chờ xe buýt.

Khi một lần nữa quay lại dinh thự của nhà họ Dư, cô nhìn thấy có một hàng xe sang gần 20 chiếc đỗ ở bên ngoài.

Dư Kiều không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng dù có là chuyện gì thì ũng không liên quan đến cô.

Cô cúi đầu đi vào từ cửa ngách, sau đó men theo con đường mòn quanh co đến chỗ ở của mình.

Chỗ ở của cô cạnh phòng của người làm, nói đúng hơn thì được sửa lại từ nhà kho.

Cả nhà họ Dư đều chìm trong bầu không khí hân hoan, đến người nghiêm túc như Dư Văn Xương cũng cười không. khép được miệng.

Ông cụ của nhà họ Tiêu - gia tộc gần như đứng đầu ở kinh đô đích thân đến cầu thân với Dư Tiêu Tiêu - con gái lớn của nhà họ Dư cho cháu đích tôn Tô Định Bân - người kế nhiệm của gia tộc sau này.

Ông cụ đã lâu không lộ diện, nay lại đích thân đến đây, đã thế còn mang theo sính lễ lớn, đủ khiến nhà họ Dư mở mày mở mặt.

Điều khiến Dư Văn Xương vui hơn nữa là ông cụ Tiêu hết lời khen ngợi Dư Tiêu Tiêu, chỉ thiếu điều khen cô ta là phúc tinh của nhà họ Tiêu thôi.

Phải biết rằng Tô Định Bân bệnh tật đã lâu, điều này khiến ông cụ ngày đêm lo lắng.

Nhà họ Tiêu đã mời bác sĩ cả trong và ngoài nước: nhưng không ai bắt được bệnh.

Ông cụ đành chịu, sau đó tìm vợ cho Tô Định Bân để sinh con nối dõi.

Dù sức khoẻ của Tô Định Bân không tốt, nhưng không. thiếu con gái của các gia tôc ở kinh đô muốn lấy anh.

Nhưng không rõ tại sao hôn sự giữa anh và họ đều không thành.

Cho đến đêm qua, Tô Định Bân chẳng những đã thành công đính hôn với Dư Tiêu Tiêu, mà sức khoẻ của anh cũng ổn hơn rõ rệt.

Ông cụ Tiêu rất vui, lập tức sốt sảng cho người chuẩn bị sính lễ rồi đi cầu thân cho cháu mình luôn.

“Vậy chúng ta quyết thế nhé, lễ đính hôn sẽ diễn ra vào ba ngày sau, chäc chăn nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ đối đãi tốt với Tiêu Tiêu, hai anh chị cứ yên tâm!”

Ông cụ Tiêu hài lòng trở về nhà. Dư Văn Xương và Triệu Như nhìn thấy đống sính lễ toàn đồ có giá trị lớn mà nhà họ Tiêu mang đến thì cười mãi không khép được miệng.

Đương nhiên sự náo nhiệt của nhà họ Dư không liên quan gì đến Dư Kiều cả.

Dư Kiều mang bánh mỳ xuống tầng hầm cho Tô Tẩm rồi về phòng của mình.

Tiền tiết kiệm của cô ít đến đáng thương, cô có thể nhịn ăn nhịn mặc nhưng không thể để Tô Tẩm chịu tủi khuất. Sức khoẻ của mẹ cô vốn không tốt, nhiều năm qua tinh thần cũng ngày càng không ổn định.

Dư Kiều vừa nghĩ đến những chuyện này, vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, cô tỉnh dậy bởi cơn đau truyền đến từ cổ tay.

Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy dì Lâm dẫn theo mấy người làm nữa đang dùng dây thừng trói tay cô lại.

“Các người...”

Sự việc bất ngờ khiến Dư Kiều sợ đến mức dựng tóc gáy, cô ra sức muốn hét lên nhưng đã bị người làm nhét rẻ bẩn vào miệng.

Dư Kiều liều mạng giấy giụa, nhưng do sức yếu nên cô nhanh chóng bị đám người làm trói chặt, sau đó nhấc lên bê ra ngoài.

Dư Kiều biết đây là đường đi tới tầng hầm, cô bỗng bình tĩnh lại.

Nếu họ muốn nhốt cô xuống đó thì ít ra cô còn được ở cùng với mẹ mình.

Hai mẹ con cô đã chịu đủ mọi cực hình trên đời, giờ được chết cùng nhau cũng coi như được giải thoát.

Cửa tầng hầm được mở ra, Dư Kiều bị nhóm người đó ném thẳng vào trong.

Họ không cởi trói cho Dư Kiều, làm cô không thể vùng ra được nên đành dùng răng cắn, mãi đến khi khoé miệng cô. nhuốm máu thì mới có thể tháo dây thừng trên cổ tay ra được.

Cả ngày Dư Kiều chưa ăn gì, lại bị sợ hãi một phen nên bắt đầu phát sốt.

Tô Tẩm sợ nhất là Dư Kiều bị ốm, nhất là sốt.

Bà ôm chặt lấy Dư Kiều, sau đó đút cô cho ăn mấy miếng bánh mỳ vụn còn lại, sau đó xé vạt áo rồi nhúng vào chỗ nước sạch ít ỏi còn thừa lại để đắp lên trán Dư Kiều.

Vật lộn đến khi trời sáng thì Dư Kiều mới hạ sốt một chút.

Nhưng điều phiền toái hơn còn ở phía sau.

Không ai mang nước đến, trước đó còn có Dư Kiều mỗi ngày mang đồ ăn đến đây, còn giờ cô cũng đã bị nhốt nên chắc mẹ con họ chỉ còn nước chờ chết đói.

Mấy hôm đầu họ còn miễn cưỡng chống đỡ được, nhưng đến ngày thứ ba thì Dư Kiều tái sốt rồi hôn mê bất tỉnh

Tô Tẩm sợ đến phát khóc, liều mạng đập cửa nhưng chẳng có ai chú ý đến họ.

Dư Kiều sốt đến mức miệng khô nứt nẻ, trong cơ mê vẫn luôn miệng đòi uống nước.

Tô Tẩ nhìn gương mặt gầy gò tái nhợt của con gái, nếu Dư Kiều chết thì bà sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa?

Bà là một người phụ nữ yếu đuối vô dụng, nhưng dù có kém cỏi đến đâu thì bà cũng không thể trơ mắt nhìn con gái mình chết ở đây được. Cop‎ q𝐮a‎ cop‎ lại,‎ 𝙩rở‎ lại‎ 𝙩ra𝑛g‎ chí𝑛h‎ ⩵‎ TrùmT‎ r𝐮уệ𝑛.V𝘕‎ ⩵

Tô Tẩm cần vào tay mình, bà đã bị nhốt ở đây khá lâu, cơ thể suy nhược lắm rồi, nhưng bà không để ý đến chuyện đó.

Bà đưa vết thương đến gần miệng của Dư Kiều, để cô uống máu mình.

Dư Kiều đang hôn mê nên không biết gì cả, vì vậy cứ tham lam nuốt máu mẹ mình.

Tô Tẩm hài lòng mỉm cười, bà ôm Dư Kiều rồi nhẹ nhàng hát ru cho cô.

Cho đến khi vết thương không còn chảy máu nữa thì Dư Kiều đã ngủ say, bấy giờ Tô Tẩm mới rụt tay lại.

Trong lúc hai mẹ con họ kêu trời không thấu, đất không hay thì nhà họ Dư đang mở tiệc.

Dàn xe sang của nhà họ Tiêu xếp dài cả trăm mét, dù chỉ có ba ngày để chuẩn bị thì chắc họ cũng sẽ làm ra được một bộ lễ phục cùng trang sức độc nhất vô nhị trên đời.

Dư Tiêu Tiêu trang điểm và ăn mặc lỗng lây, Tô Định Bân cũng đang ở dưới lầu.

Hôm nay anh mặc vest, cùng nhãn với bộ đồ của Dư Tiêu Tiêu, chứng tỏ cũng tốn nhiều tâm tư.

Ví dụ ở eo váy của Dư Tiêu Tiêu thêu một bông hoa sơn trà thì ở túi áo trước ngực Tô Định Bân cũng cài một bông sơn trà màu trăng nho nhỏ.

Dư Tiêu Tiêu thấy thế thì không khỏi thấy vui trong lòng, sau đó còn ngại ngùng nhìn Tô Định Bân.

Nhưng anh mắt của anh lại làm cô ta sững người.