Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 200: Sao cậu cứ nhìn chằm chằm mẹ của tớ thế



Trong lòng nhất thời cảm thấy ấm ức, cô ấy mới gọi điện thoại cho Dư Kiều.

Dư Kiều vội đến trường đón Bé Con, vừa hay người giúp việc nhà họ Tiêu cũng tới đón Tiêu Dự An.

Ai ngờ lúc Tiêu Dự An chuẩn bị lên xe thì trông thấy Dư Kiều bước xuống xe, tức khắc đôi chân vừa nhỏ vừa ngắn từ trên ghế ngồi trèo xuống.

“Cậu chủ nhỏ, cậu định làm gì?”

Người giúp việc chạy tới hỏi, Tiêu Dự An không thèm nhìn lấy một cái, vẫy tay ra hiệu cho anh ta lên Xe.

“Cậu chủ nhỏ, cậu muốn đi đâu? Ở đây xe cộ đi lại không an toàn...”

Người giúp việc nhanh chóng đi theo, nhưng Tiêu Dự An chẳng những không dừng lại, mà còn chạy nhanh hơn.

Lúc này cậu bé không muốn nói chuyện với người làm nhà họ Tiêu, cậu chỉ muốn nhìn Tô Tô một chút.

Hôm nay Tô Tô ăn vận khá đẹp, còn trang điểm...

Nhưng đối với cậu, Tô Tô lúc nào cũng đẹp, không cần trang điểm cũng đẹp, nhưng trang điểm như thế này trông càng mỹ lệ hơn.

Lúc tới trước mặt Dư Kiều, Tiêu Dự An đột nhiên ngừng chạy, không hiểu vì lí do gì, cậu nhóc này lại có chút ngại ngùng.

“Cậu chủ nhỏ... rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Người giúp việc đuổi tới, lại không dám lôi kéo Tiêu Dự An, cậu chủ nhỏ ghét nhất bị người khác đụng vào, bình thường, ngoại trừ cậu Tiêu, ngay cả mợ chủ ôm cậu, cậu cũng không thích.

Khuôn mặt nhỏ nhăn của Tiêu Dự An không vui, cậu chỉ tay về một bên, người giúp việc không biết làm sao, cũng chỉ biết đứng sang một bên.

Tiêu Dự An lúc này mới đi về phía Dư Kiều.

Dư Kiều vừa từ phòng thu đến đây, trên người vẫn còn mặc nguyên chiếc váy dài, một cô tay xách váy, một tay cầm túi đi vào trong trường, hoàn toàn không chú ý tới Tiêu Dự An đang chạy về phía mình, trên thực tế đã trực tiếp lướt qua cậu. Tiên Hiệp Hay

Tiêu Dự An sững người, cậu nhìn theo bóng lưng Dư Kiều, trong mắt hiện lên một nỗi buồn man mắc.

“Cậu chủ nhỏ...

Người giúp việc vẫn muốn thuyết phục cậu lên xe, Tiêu Dự An nhìn chăm chăm người đó: “Đi chỗ khác”.

“Cậu chủ nhỏ...”

Tiêu Dự An chỉ vào chiếc đồng hồ thông minh trên cổ tay: “Có tin tôi gọi cho bố không”.

Người giúp việc cũng hết cách, nhưng cũng không dám đi quá xa, chỉ có thể đứng ở một bên, mắt không rời khỏi Tiêu Dự An.

Tiêu Dự An lại nhìn về Dư Kiều, mím đôi môi hồng.

Tô Tô căn bản là không nhìn thấy cậu...

Có phải là do sự hiện diện của cậu không gây được sự chú ý?

Nói cách khác, Tô Tô đã quên luôn cậu rồi...

Tiêu Dự An muốn quay về, nhưng lại có chút không nố, vả lại, cậu còn muốn cùng Tô Tô về nhà.

'Tối hôm trước ở nhà Tô Tô, sau khi ăn cơm dì ấy nấu, cậu còn ăn thêm những thứ khác, nhưng là không nuốt nổi nữa.

Cô giáo Lý đưa Bé Con ra ngoài, Dư Kiều nhìn thấy con gái thì lập tức mỉm cười, Bé Con giống như bánh bao sữa nhào tới, nũng nịu đòi ôm, Dư Kiều liền ôm lấy cô bé, thơm hai cái lên chiếc má phúng phính.

Tiêu Dự An bắt gặp cảnh tượng này, hai mắt nóng lên, Tô Tô còn chưa từng gần gũi với cậu như Vậy...

“Tiêu Dự An, sao cậu cứ nhìn chằm chằm mẹ của tớ thế?”

Bé Con bỗng trông thấy Tiêu Dự An, tức thời lớn tiếng hét.

Tiêu Dự An cúi gằm mặt, lòng cảm thấy hụt hãng, đành xoay người rời đi, Dư Kiều nhẹ giọng gọi cậu lại: “Dự An?”