Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 202: Để tôi bóp chết nó



Khi Tiêu Dự An lùi lại, tránh đi cái ôm của Dư Tiêu Tiêu, cô ta bỗng dưng phát điên đẩy ngã Tiêu Dự An xuống đất.

Người giúp việc đứng ở một bên hoảng hốt, tài xế cũng bị dọa cho ngây người.

“Tao có phải là mẹ của mày không? Tiêu Dự An, trong mắt mày còn có người mẹ này không!”

Dư Tiêu Tiêu hét lên trong điên cuồng, lao về phía trước túm lấy cánh tay yếu ớt của Tiêu Dự An, xách cậu bé từ dưới đất lên, läc mạnh: “Từ nhỏ đến lớn mày lúc nào cũng như vậy, chưa bao giờ gần gũi với tao... Mày không coi tao là mẹ thì tao cũng không xem mày là con nữa! Tao cực khổ sinh ra mày, nuôi mày lớn là để mày trưng ra bộ mặt đó với tao à? Nếu đã như vậy, một tay tao bóp chết mày, sau đó tao cũng sẽ tự sát...”

Tiêu Dự An bị cô ta lắc lư đến chóng mặt, trên trán còn bị trầy xước cùng những vết thương nhỏ trên cánh tay, máu tươi từ từ chảy xuống.

Dường như có vô số cảnh tượng hiện ra trước mắt cậu bé, tất cả toàn là màu của máu kèm theo. tiếng hét kinh hoàng cùng ánh lửa bay ngút trời, ngọn lửa thiêu đốt cả người cậu bé, cũng thiêu đốt cả trái tim cậu...

Một đứa trẻ bốn tuổi, vào lúc này vậy mà lại có suy nghĩ: Nếu cứ như vậy mà chết đi cũng là chuyện tốt.

Cậu bé nhớ ngày còn rất nhỏ từng nghe người giúp việc lén lút bàn luận, họ nói cậu bé giống một con quái vật máu lạnh, không có một chút tình người, làm gì có đứa trẻ nào giống như cậu, không thân thiết với bố mẹ, cũng không nói chuyện với người khác...

Khi đó cậu bé mới hốt hoảng nhận ra, thì ra bản thân không giống những đứa trẻ khác...

“Mợ chủ, cô bình tĩnh lại đã...”

“Mợ chủ mau bỏ tay ra, cậu chủ nhỏ bị thương rồi, máu đang chảy kìa...”

“Để tôi bóp chết nó, bóp chết nó cho xong..."

Dư Tiêu Tiêu nhìn khuôn mặt non nớt trước. mặt, cặp mắt của nó rất giống với con đàn bà hèn hạ kia, nó như đang thiêu cô ta thành tro không thể suy nghĩ, không thể bình tĩnh, cô ta chỉ muốn thằng nhóc này với khuôn mặt này biến mất vĩnh viễn cùng con tiện nhân kia.

Cuối cùng cô ta mất kiểm soát, nâng tay bóp. chặt chiếc cổ non mềm của Tiêu Dự An, lúc này, cô †a thật sự muốn cậu bé chết! . truyện kiếm hiệp hay

“Mau gỡ tay mợ chủ ra, nhanh lên...”

Quản gia rối rít hối thúc, mọi người cũng không dám chậm trễ, liền ra sức cạy tay Dư Tiêu Tiêu ra.

Tiêu Dự An mềm nhữn ngã ra đất.

Mặc dù Dư Tiêu Tiêu đã được người giúp việc gỡ tay ra sau khi bóp cổ cậu bé, nhưng suy cho cùng, sinh mệnh của trẻ con vẫn rất mong manh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé đỏ lên vì thiếu oxy, trên cổ hẳn rõ dấu vết mười ngón tay, thêm cả những vết xước trên cơ thể, nhìn mà ghê người.

“Mau ôm cậu chủ nhỏ lên lầu, gọi bác sĩ Du tới, còn có, gọi điện thoại cho cậu Tiêu, nhanh...”

Sự việc lần này tuyệt đối không thể che giấu, vả lại, dựa vào tình thương yêu mà Tiêu Định Bân dành cho cậu chủ nhỏ, sợ là anh sẽ nổi trận lôi đình.

Trong lòng mọi người đều đang nặng trịch những tầng mây đen, thầm cầu mong cậu chủ nhỏ sẽ bình an vô sự, mau chóng khỏe lại, đồng thời cũng không nhịn được mà chửi rủa Dư Tiêu Tiêu, đang yên đang lành, lại xuống tay với cả con đẻ của mình, đúng là điên hết thuốc chữa.

Đáng tiếc cho cậu Tiêu và cậu chủ nhỏ, thế mà lại có một người vợ, một người mẹ như cô ta.

Tiêu Định Bân nhận được điện thoại thì lao nhanh như tên lửa trở về Hoa Nguyệt Sơn, xe chưa kịp dừng anh đã vội nhảy khỏi cửa xe.

Những người đang trông coi dưới sảnh nhà chính thấy anh trở về thì không dám thở mạnh, ai nấy cũng cúi thấp đầu.

Tiêu Định Bân nào có thời gian để tức giận, sải dài bước chân đi lên lầu.

Bác sĩ Du đã xử lí xong vết thương cho Dự An, cũng đã bôi thuốc mỡ lên cổ cậu bé, dưới nhà bếp cũng đang sắc vài vị thuốc giúp an thần giảm bớt sợ hãi, bị doạ sợ tới mức này, bác sĩ Du lo sợ cậu bé sẽ giật mình vào buổi đêm, dẫu sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Tiêu Định Bân đẩy cửa vào, mắt thấy Tiêu Dự An đang nhắm mắt nằm trên giường.

Trên trán đã bị băng lại, sắc mặt trắng bệch, trên tay, trên chân chỉ chít những vết trầy xước.