Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 206: Lo âu



Dư Kiều bất giác khẽ cười: “Đợi Tiêu Dự An khỏe rồi con lại mời cậu ấy đến nhà ăn cơm”.

Bé Con đột nhiên nghĩ đến gì đó, ánh mắt sáng lên: “Mẹ này, ngày mốt không phải đi học, con có thể đến thăm Tiêu Dự An không?”

Dư Kiều giật mình rồi lại nói: “Được thì được, nhưng chúng ta cũng phải hỏi ý kiến bố mẹ Tiêu Dự An xem người ta có đồng ý hay không đã”.

“Vậy chúng ta gọi điện thoại đến nhà Tiêu Dự An có được không?”

“Nhưng mẹ không có số điện thoại của bố mẹ bạn ấy”.

“Con có số của Tiêu Dự An mà”. Bé Con khẽ huơ đồng hồ thông minh của mình, đắc ý cười nói: “Tiêu Dự An cho con đó, nói con có thể gọi điện cho cậu ấy”.

“Vậy được thôi, con hỏi xem Tiêu Dự An có tiện không, nếu người ta không đồng ý thì nhớ không được nài nỉ, biết chưa?”

Bé Con ngoan ngoãn gật đầu. Sáng sớm Tiêu Dự An đã uống sữa bò, canh cá và cơm đã chuẩn bị xong thì cậu bé chỉ nếm một miếng cũng không chịu ăn thêm.

Tiêu Định Bân gác lại chuyện công ty, tập trung ở nhà chăm con trai.

Giữa trưa phòng bếp lại nếu một bàn ăn phong phú, nhưng Tiêu Dự An cũng chỉ gắp mấy đũa rồi cũng không có khẩu vị, không chịu ăn.

Tiêu Định Bân không khỏi lo lắng, nhưng dù có khuyên thế nào thì Tiêu Dự An cũng chỉ nằm trên giường, nhắm mắt không nói chuyện, cũng không lên tiếng.

Cậu bé như lại trở thành dáng vẻ cách xa như lúc trước, như thể tự giam cầm bản thân ở một thế giới khác, từ chối giao lưu với bên ngoài.

Tiêu Định Bân nhìn Dự An như vậy, trong lòng khó chịu nhưng cũng không làm được gì.

Anh không rõ rốt cuộc con trai mình muốn gì, cần gì, cho dù anh đã cố gắng làm nhiều đến đâu thì đáp án có được cũng không như ý.

Anh chỉ cảm thấy thất bại, chứ không tức giận.

Con trẻ không sai, là người làm cha như anh lại làm chưa đủ tốt.

Khiến con anh không thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm vào mình, mở lòng với anh.

“Dự An..”, Tiêu Định Bân ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng năm lấy tay Tiêu Dự An.

Cậu bé như sững người, nhưng rốt cuộc vẫn không vung tay hất anh ra.

Tiêu Định Bân chẳng biết mình có nên cảm thấy may mắn hay không, so với Dư Tiêu Tiêu, người làm cha như anh vẫn chưa đến mức thất bại thảm hại như vậy.

“Con là con của bố, là người thân thiết nhất của bố trên thế giới này ngoài ông cố con, Dự An, con có thể tin tưởng bố vô điều kiện, dựa dẫm vào bố, có biết không?”

Tiêu Dự An nhắm mắt, vẫn không đáp lời.

Những lời này Tiêu Định Bân từng nói với Tiêu Dự An, nhưng bây giờ xem ra, có nói thêm đi nữa thì cũng vô dụng.

“Dự An..”

Tiêu Định Bân lại lên tiếng, nhưng đồng hồ thông minh trên tay Tiêu Dự An bỗng vang lên.

Cái tên Tô Nhất Niệm khẽ sáng lên trên màn hình nhỏ.

Tiêu Dự An mở mắt, liếc nhìn màn hình rồi nhấn nghe.

Tiêu Định Bân nhìn thấy, gương mặt con trai mình vốn ảm đạm hờ hững, lúc này lại như có chút thay đổi, thậm chí, có chút tươi sáng.

Anh bất giác nhíu mày, Tô Nhất Niệm kia hình như có ảnh hưởng đến Dự An nhiều hơn anh tưởng.

Chỉ là, tuy nhấn nghe nhưng khi Tiêu Dự An vừa lên tiếng thì giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: “Alo”.

Nhưng Tô Nhất Niệm như không để ý chút nào, căn bản cũng không sợ sự lạnh nhạt và xa cách trong lời nói của Tiêu Dự An: “Tiêu Dự An, cô Lý nói cậu bị thương rồi, có nghiêm trọng không?”

“Không sao”.

“Vậy tuần sau cậu có thể đi học lại không?”

“Cớ".