Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 207: Vậy có được không



“Vậy thứ bảy tớ có thể đến nhà thăm cậu không?”

Âm thanh của Tô Nhất Niệm bên trong điện thoại nghe rất ngây thơ đáng yêu, Tiêu Định Bân nghe thấy giọng cô bé thì vẻ mặt cũng có chút dịu dàng.

Tiêu Dự An không đáp lời, theo bản năng nhìn sang Tiêu Định Bân.

Tiêu Định Bân đồng ý thoải mái, gật đầu với cậu.

Lúc này Tiêu Dự An mới nói: “Được”.

“AI Tốt quá rồi, mẹ ơi, Tiêu Dự An nói con có thể đến nhà thăm cậu ấy rồi..."

Tô Nhất Niệm trong điện thoại hoan hô vui mừng, Tiêu Định Bân bất giác cũng khẽ cười, còn Tiêu Dự An lại khẽ nhíu mày, dáng vẻ như cảm thấy có chút phiền phức, nhưng không hề ngắt điện thoại.

“Vậy con nói với Dự An, thứ bảy mẹ làm bánh ngọt con đưa qua có được không?”

Một giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào của cô gái bỗng vang lên, gương mặt Tiêu Dự An vốn đang lạnh nhạt bỗng nhiên trở nên dịu dàng nhanh chóng, mà vẻ mặt Tiêu Định Bân cũng chợt thay đổi.

Âm thanh này, anh từng nghe thấy rồi.

“Tiêu Dự An, thứ bảy tớ đến thăm cậu, đem theo bánh ngọt mẹ tớ làm có được không?”

Tiêu Dự An khế nhếch môi: “Được”.

“Cậu còn muốn ăn gì không, mẹ tớ đều có thể làm được”.

“Vậy có được không?”

“Đương nhiên là được rồi, mẹ tớ cái gì cũng biết làm cả, mẹ tớ là người mẹ lợi hại nhất trên đời”. Truyện Ngược

“Tớ muốn ăn canh cá, giống như canh cá buổi tối hôm trước ấy”.

“Là canh cá hoa đào tối hôm đó sao?”

Giọng nữ nhẹ nhàng kia lại vang lên, Tiêu Định Bân chỉ cảm thấy sâu tận đáy lòng mình như bị thứ gì đó đâm mạnh vào, nỗi đau bỗng ập đến, không kịp đề phòng, đến cả bản thân anh cũng không biết là do đâu.

“Vâng, chính là canh giống tối hôm đó...”. Tiêu Dự An nói rồi viền mắt bỗng ửng đỏ, cậu bé rất muốn nói: Tô Tô, đã một ngày con không ăn gì rồi, con chỉ muốn ăn món do dì nấu, dì có thể đến thăm con bây giờ không... Nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì cậu cũng không nói được câu nào dù chỉ nửa chữ.

“Vậy sáng thứ bảy dì đi mua cá, sau đó nấu canh cá xong sẽ để Bé Con đem đến cho con, được không?”

“Vâng”. Tiêu Dự An gật đầu nhưng lời cậu bé muốn nói lại là: Tô Tô, dì không đến thăm con cùng Bé Con sao? Con càng muốn gặp dì hơn...

“Vậy cứ chốt vậy nhé, Tiêu Dự An, thứ bảy gặp!”

“Ừ, thứ bảy gặp!"

Bé Con đã cúp điện thoại rồi nhưng Tiêu Dự An như vẫn không muốn kết thúc, vẫn luôn nhìn chằm chằm màn hình trên đồng hồ thông minh, mãi đến

khi màn hình tắt đen.

“Dự An, con rất thích bạn Tô Nhất Niệm kia sao?”

“Vâng”.

“Vậy sau này con có thể thường xuyên mời bạn đến nhà chơi”.

Thật ra cậu bé càng muốn mời Tô Tô hơn, nhưng nếu Bé Con đến thì Tô Tô cũng phải đưa cậu ấy đến thôi, cậu nghĩ cách giữ Tô Tô lại là được.

Nghĩ đến thứ bảy có thể gặp được Tô Tô, có thể ăn canh cá cô làm, món cô làm, tâm trạng Tiêu Dự An lập tức tốt hơn.

“Được rồi, cuối cùng cũng chịu cười một cái, lát nữa ăn một ít gì đó được không? Cả ngày nay con không ăn uống gì cả..."

Có vẻ do tâm trạng tốt hơn một chút nên lần này Tiêu Dự An cũng cố gắng ăn nửa chén cháo.

Hai ngày liên tục Tiêu Định Bân không đến công ty, mà chuyện ca khúc quảng cáo đương nhiên cũng tạm gác lại.

Dư Kiều đã không còn nghĩ đến chuyện này nữa, vốn dĩ cô cũng không muốn đi lắm, nếu không phải do giáo sư Triệu khăng khăng đề cử thì căn bản cô sẽ không tham gia.

Đồng thời, Chu Man Quân cũng sẽ an tâm hơn một chút.