Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 209: Lúc nào rảnh thì nhớ liên lạc với anh



Có thể gả cho Từ Chu dĩ nhiên là chuyện tốt, nếu là trước đây chắc chăn cô ta cầu còn không được, nhưng bây giờ cô ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.

“Có thể tuần sau em sẽ không rảnh, em còn phải luyện thanh, giúp giáo sư Triệu hướng dẫn học sinh, quan trọng nhất vẫn là chuyện bài hát quảng bá. Từ Chu, hay là chúng ta đợi đến lúc ca khúc quảng bá xác định chắc chản rồi hãng tính nhé?”

Từ Chu hơi không vui nhưng cũng không nói gì thêm, vẫn dịu dàng nói: “Vậy được, lúc nào rảnh thì nhớ liên lạc với anh”.

Thứ bảy.

Sáng sớm Dư Kiều đi chợ mua cá hoa đào tươi ngon nhất và các loại nguyên liệu thức ăn cũng tươi không kém.

Cô đặt súp cá lên bếp rồi bắt đầu làm bánh ngọt, một mình Bé Con ngoan ngoãn vẽ tranh trong phòng khách.

Đến khi chuẩn bị xong thì đã chín rưỡi. Súp cá hầm được đựng trong ấm giữ nhiệt, miếng cá viên chiên và bốn miếng thịt viên thơm nức mũi được đựng trong hộp cơm hình thú đáng yêu, cuối cùng gói những chiếc bánh ngọt lại rồi bỏ vào túi giấy, hai mẹ con chuẩn bị ra ngoài.

Dư Kiều đang định bảo Bé Con gọi cho Tiêu Dự An hỏi địa chỉ của cậu bé thì Tiêu Dự An đã gọi đến trước.

“Tớ đang đi nà, Tiêu Dự An, nhà cậu ở đâu thế..” “Tớ đã bảo tài xế đợi dưới nhà của cậu rồi”. “Yeah, tốt quá, vậy tớ và mẹ xuống ngay đây”.

Tiêu Dự An gửi biển số xe cho Bé Con, dặn dò cô bé chuyển lời lại cho Dư Kiều.

Bé Con vui mừng cúp điện thoại, Dư Kiều thấy cô bé phấn khích cũng mỉm cười lắc đầu: “Được rồi, vậy chúng ta đi thôi, đừng để người ta đợi lâu”.

Hai mẹ con ra khỏi thang máy, quả nhiên lập tức nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu cách đó không xa, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ vest màu đen trông như tài xế đang cung kính đợi ở dưới lầu.

Dư Kiều xác nhận biển số xe, đang định lên xe thì điện thoại cô bỗng vang lên, hóa ra là bên Tiêu Thị thông báo cô đến thử giọng bài hát “Lời của gió”.

Dư Kiều cúp máy, cảm thấy hơi khó xử. “Cô Tô có việc sao?”, tài xế cung kính hỏi. “Tôi có chút việc!”, Dư Kiều nhìn dáng vẻ mong đợi của Bé Con, quả thật không thể thay đổi quyết định.

“Mẹ ơi, nếu mẹ có việc thì mẹ đi đi, con đến nhà Tiêu Dự An với chú tài xế là được”.

“Cô Tô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô bé đến nơi an toàn, cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi đang chờ mong cô bé đến chơi”.

Dư Kiều vẫn có hơi không yên tâm, mặc dù biển số xe là đúng nhưng tài xế này lại là người mà cô không quen biết, làm gì có người mẹ nào yên tâm giao con gái của mình cho một người lạ chứ.

Như nhìn thấy vẻ lo lắng của cô, tài xế cười nói: “Cô Tô yên tâm, tôi là tài xế của nhà họ Tiêu, chắc hẳn cô cũng có thể được nhà họ Tiêu tuyển vào làm thì đã trải qua nhiều quá trình tuyển chọn nghiêm ngặt”.

“Không phải tôi không tin anh, tôi chỉ hơi lo lắng là một mình con bé đến đó sẽ gây phiền phức cho bên chủ nhà...

“Không đâu mẹ ơi, con sẽ ngoan mà, con đảm bảo!”, Bé Con tinh quái thè lưỡi làm xấu, liên tục đảm bảo với Dư Kiều.