Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 210: Cô gái ngày hôm nay 80% là được chọn rồi



“Cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi hiếm lắm mới có một người bạn, càng ít khi mời người khác tới nhà chơi, cô yên tâm, cô bé vừa xinh đẹp đáng yêu lại hoạt bát thế này, cậu chủ nhà chúng tôi gặp rồi chắc chắn cũng sẽ yêu quý”.

“Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm làm việc đi ạ, con nhất định sẽ nghe lời, con biết Tiêu Dự An bị thương, con sẽ ngoan ngoãn, không làm phiền cậu ấy, cũng không bắt nạt cậu ấy”.

Dư Kiều nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Bé Con, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Vậy được rồi, mẹ không đi cùng, một mình con đi chơi nhất định phải biết điều, giữ phép lịch sự, có biết chưa?”

“Vâng, Bé Con nhớ rồi”.

Dư Kiều mắt thấy Bé Con đã lên xe, chiếc xe di chuyển hướng lái rời đi, rồi cô mới lái xe của mình đến trụ sở chính của tập đoàn Tiêu thị.

Mãi cho tới khi trên đường nhận được điện thoại của Bé Con, nói rằng đã tới nhà của Tiêu Dự An, Dư Kiều lúc này mới cảm thấy yên tâm.

Cô tới trụ sở chính của tập đoàn Tiêu thị thì thấy Chu Man Quân đã đến từ trước.

Nhìn thấy Dư Kiều, sắc mặt Chu Man Quân rất khó coi, Dư Kiều cũng không để ý, hôm nay cô nhận được thông báo liền tức tốc chạy tới, vẫn chưa kịp luyện giọng, lại còn rất nhiều công tác cần chuẩn bị, không hơi sức đâu mà đấu khẩu với Chu Man Quân.

Vào phòng thu, Dư Kiều liền bắt đầu luyện tập, Chu Man Quân ngồi một bên, sắc mặt nặng nề nhìn chăm chăm Dư Kiều đang bận rộn.

Không hiểu sao, khi Chu Man Quân nhìn Dư Kiều, cô ta cảm thấy điểm nào cũng chướng mắt, đang yên lành sống ở nước ngoài, trở về làm cái gì, nếu không phải Dư Kiều đột ngột xuất hiện, bài hát quảng bá này đã sớm thuộc về cô ta, cô ta cũng không cần thiết phải lo lắng suốt ngày như vậy.

“Cô Tô, cô đã chuẩn bị xong chưa?”

Nhân viên bước vào hỏi thăm, Dư Kiều nhìn bản nhạc phổ trước mặt, gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi”.

“Vậy năm phút sau chúng ta bắt đầu nhé?”

“Được”.

Nhân viên nói xong đi ra khỏi phòng thu, Chu Man Quân cười nhẹ: “Đúng là thú vị, hôm nay tôi không cần hát mà lại bảo tôi đến, thật không hiểu sao phải mất công như vậy”.

Dư Kiều không quan tâm, nhắm mắt hít thở đều.

Chu Man Quân hừ một tiếng, cô ta không tin, một người học thanh nhạc từ tiểu học như cô ta, lại không bằng một kẻ theo nghiệp nửa mùa như Tô Kiều.

Năm phút sau.

Nhân viên lại gõ cửa đi vào: “Cô Tô, rất xin lỗi, chắc là cô phải đợi thêm chút nữa, người phụ trách bên chúng tôi còn một số việc cần phải xử lí”.

“Được”.

Chu Man Quân nghe được trong lòng mừng thầm, đủ hiểu phía bên kia cũng không quá chú trọng vào buổi thử giọng hôm nay, chỉ vì nể mặt giáo sư Triệu mà làm cho có thôi.

Thế nhưng Dư Kiều vẫn bình tĩnh, không nhìn ra một chút nóng lòng nào.

Chu Man Quân không khỏi cười khẩy, chán nản đứng dậy nói: “Tô Kiều, tôi thấy người ta chỉ đang lừa cô thôi, nếu tôi là cô, tôi đã đi ngay bây giờ rồi”.

Dư Kiều nhàn nhạt liếc nhìn cô ta: “Nếu cô muốn đi, có thể đi ngay bây giờ”.

Chu Man Quân nghẹn giọng, nhưng vẫn cố nói tiếp: “Tôi cũng là có lòng tốt, rõ ràng bọn họ chỉ đang làm cho qua loa vì nể mặt mũi của giáo sư Triệu, cô đừng ngốc nghếch ở lại đây đợi thêm nữa”.

“Họ muốn làm như thế nào là việc của bọn họ, tôi chỉ muốn hoàn thành xong phần việc của mình”.

“Cô đúng là cố chấp”. Chu Man Quân nói lớn, cầm điện thoại lên selfie, không thèm để ý đến Dư Kiều nữa, Dư Kiều thấy thế cũng thoải mái, cầm lời bài hát nhẩm lại vài lần, xác nhận không có sai sót mới thấy yên tâm.

Đợi gần nửa tiếng, nhân viên lúc này mới vội vàng chạy tới: “Cô Tô, cô chuẩn bị một chút, có thể bắt đầu rồi”.

Dư Kiều hít một hơi thật sâu, khiến cho đầu óc bớt căng thẳng, đứng dậy đi tới trước mic thu âm.

Ngay cả Chu Man Quân luôn đắc ý nấy giờ, lúc này khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc.

Cô ta tắt điện thoại, tập trung vào Dư Kiều.

Khoảnh khắc khi cô đứng trước mic thu âm, toàn bộ khí chất của cô bỗng nhiên thay đổi.

Chu Man Quân thấy Dư Kiều hít một hơi sâu, sau đó mới từ từ mở mắt nhìn thẳng về phía trước, khi khúc nhạc dạo đầu vang lên, trong mắt cô hiện lên ánh hào quang rực rỡ, dường như lúc này, cô không còn giống một Tô Kiều yếu đuối dễ bị bắt nạt, mà là một ca sĩ chân chính đầy tự tin và rực rỡ.

Chu Man Quân bấu chặt từng ngón tay vào đùi.

Không sao, không có gì phải lo lắng, trình độ chuyên môn của cô ta là tốt nhất, đây là lời chính miệng giáo sư Triệu đã từng nói, vậy nên, dù sao đi nữa thì Tô Kiều cũng không thể hát hay bằng cô ta được.

Chu Man Quân tự an ủi bản thân hết lần này tới lần khác, nhưng khi Dư Kiều cất giọng hát, tuyến phòng thủ mà Chu Man Quân vừa thiết lập đã hoàn toàn sụp đổ.

Mà trong căn phòng bên cạnh phòng thu âm, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, tay kẹp điếu thuốc, ban đầu còn thấy vẻ mặt thờ ơ, khi nghe một giọng nữ mềm mại và xúc động lòng người cất lên, đột nhiên dựng thẳng người, những ngón tay kẹp điếu thuốc cũng hơi khựng lại.

Đám người phụ trách đứng kế bên cũng phải trố mắt lên, nhìn nhau bằng con mắt kinh ngạc.

Một số ca sĩ từng thử giọng trước đó, đã được đánh giá là vô cùng xuất sắc, nhưng từ đầu tới cuối Tiêu Định Bân vẫn giữ vẻ mặt như bình thường, không có biến đổi gì.

Xem ra, cô gái ngày hôm nay 80% là được chọn rồi.

'Toàn thân Chu Man Quân phát run, theo phần biểu diễn đoạn cao trào của Dư Kiều, những nốt cao nhất trong bài được Dư Kiều xử lý rất mượt mà, phòng tuyến cuối cùng của Chu Man Quân cũng đã sụp đổ hoàn toàn.

Cô ta không thể không thừa nhận, nhìn ở góc độ chuyên môn, tuy Tô Kiều có hơi kém về kĩ thuật, nhưng chất giọng của cô ấy rất có cảm xúc, bật hơi tốt, tất cả đều tốt hơn cô ta.