Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 212: Tôi sẽ suy nghĩ



Dư Kiều lập tức lắc đầu: “Xin lõi, thật sự xin lỗi, tôi không có ý định ra nhập làng giải trí”.

“Cô có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần làm được thì...”

“Giám sát Kiều, chị hiểu lầm rồi, tôi thật sự không muốn gia nhập làng giải trí và làm một nghệ sĩ".

“Cô Tô, chắc cô chưa hiểu rõ về chúng tôi rồi. Thế này đi, cô đừng từ chối vội, cứ về suy nghĩ thật kỹ đã rồi hãy quyết định. Nghĩ xong thì cô gọi cho tôi lúc nào cũng được, đây là danh thiếp của tôi”.

Giám sát Kiều đưa danh thiệp qua, Dư Kiều đành phải nhận.

“Cô Tô, lần này thật sự là một cơ hội rất tốt, sếp Tiêu rất tán thưởng giọng hát của cô nên muốn ký hợp đồng, chính sếp đã nói...”

Chu Man Quân chợt tiến lên một bước, sau đó vội vàng nói với giám sát Kiều: “Sếp Tiêu mà chị nói có phải cậu chủ Tiêu Định Bân của nhà họ Tiêu không...”

Giám sát Kiều cười khẩy một tiếng rồi châm chọc: “Lẽ nào tập đoàn của chúng tôi còn có sếp. Tiêu nào khác?”

“Lúc chúng tôi thử giọng, sếp Tiêu cũng đến à?”

“Đương nhiên, sếp Tiêu rất coi trọng bộ phim tuyên truyền cùng ca khúc chủ đề lần này”.

Chu Man Quân thấy rất hối hận, nếu cô ta biết Tiêu Định Bân đích thân đến chọn người thì dù có phải giở hết bản lãnh ra cũng phải nghĩ cách gặp được anh, để mình được lọt vào mắt anh.

Sao cô ta lại nhường cơ hội này cho Dư Kiều để cô được hời thế chứt

“Cô Tô, cô cứ nghĩ tiếp đi, đây thật sự là một cơ hội rất tốt đó”.

“Tôi sẽ suy nghĩ”, thái độ của giám sát Kiều quá thành khẩn nên Dư Kiều ngại từ chối tiếp, vì thế đành nói vậy.

“Vậy tôi xin phép, cô Tô, tôi rất mong cô gia nhập vào gia đình Tiêu Thị”.

Giám sát Kiều khách sáo nói xong thì quay người định bỏ đi, nhưng Chu Man Quân đã tiến lên cản cô ấy lại: “Giám sát Kiều, giờ sếp Tiêu đang ở đâu? Xin chị dẫn tôi đi gặp sếp được không... tôi có lời muốn nói với sếp Tiêu..."

“Cô Chu, cô có bị làm sao không thế? Sếp nhà tôi là người ai thích gặp cũng được à?”

“Tôi là học trò tâm đắc nhất của giáo sư Triệu, thầy ấy cũng đã nói thành tích chuyên môn của tôi là tốt nhất. Lần trước, tôi chưa phát huy tốt nên muốn gặp sếp Tiêu để thử giọng lại. Lần này nhất định tôi sẽ thể hiện hết sức...”

Chu Man Quân cuống đến mức túm áo giám sát Kiều, trong ánh mắt cô ta có vẻ điên cuồng khó tả.

Giám sát Kiều cau mày nhìn cô ta, sau đó gọi bảo vệ: “Mời cô Chu ra ngoài cho tôi”.

“Tôi muốn gặp sếp Tiêu, xin chị đấy, cho tôi gặp anh ấy một lần thôi, năm phút thôi, chỉ cần năm phút.”

Chu Man Quân gào thét nhưng vẫn bị bảo vệ lôi đi, không lâu sau tiếng khóc của cô ta đã nhỏ dần.

Dư Kiều đứng đó không khỏi thở dài một hơi, chấp niệm của Chu Man Quân quá mãnh liệt, e là khó mà chấp nhận được cú đả kích này.

Giám sát Kiều vuốt lại quần áo bị nhăn do Chu Man Quân túm rồi nói: “Đúng là điên hết mức!”

Không nhìn lại bản thân mình xem là ai mà đòi gặp sếp nhà cô ấy.

Dư Kiều thu dọn đồ rồi rời khỏi phòng thu, cô lên xe thì nhớ đến Tô Nhất Niệm nên gọi điện hỏi xem cô bé đã muốn về hay chưa.

Ai dè mới nói được vài câu với cô bé thì Tiêu Dự An đã giành lấy điện thoại rồi nói: “Để Tô Nhất Niệm ở đây chơi thêm một lát đi ạ, khi nào ăn tối xong, cháu sẽ cho người đưa Tô Nhất Niệm về”.

Tô Nhất Niệm cũng hò hét qua điện thoại là muốn ở lại chơi tiếp, chưa muốn về.

Dư Kiều đành đồng ý.