Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 214: Không biết điều



Lâm Gia Nam đi xuống giường, sau đó nhặt quần áo dưới đất lên chuẩn bị mặc vào người. Nhưng Lục Cảnh Xuyên đã túm lấy cổ tay cô ấy rồi trầm giọng nói: “Vì gã đàn anh đó của em à?”

“Anh Lục nghĩ nhiều rồi”.

“Nam Nam, em thử nghĩ mà xem, nếu biết tối qua em đã lên giường và trải qua một đêm nồng cháy với một người đàn ông khác thì gã đàn anh kia của em sẽ nghĩ sao nhỉ?”

“Tôi nói rồi, không liên quan gì đến anh ấy cả. Anh ấy chỉ là đàn anh của tôi thôi. Hôm đó, tôi cũng chỉ tham gia tiệc sinh nhật của anh ấy”.

“Nam Nam, sao em vẫn ngây thơ thế?”, Lục Cảnh Xuyên mỉm cười chế nhạo: “Anh là đàn ông nên chỉ liếc nhìn là thấu tâm tư tên đó ngay. Nếu anh không gọi em ra thì ngay sau đó, gã đã tỏ tình với em rồi”.

“Nhưng dù thế thì có liên quan gì đến anh Lục đâu nhỉ?”

“Nam Nam, Lục Cảnh Xuyên hơi biến sắc mặt: “Đừng thử thách sức nhãn nại của anh!”

“Tôi không nói chuyện với anh nữa”, Lâm Gia Nam lại đẩy tay anh ta ra rồi tiếp tục mặc đồ.

“Nam Nam, em biết là anh rất chiều em, nhưng đừng ỷ đó mà muốn làm gì thì làm”.

Giọng nói của anh ta bắt đầu trở nên lạnh giá như băng tuyết, khiến người nghe phải run sợ.

Lâm Gia Nam chầm chậm nhắm mắt lại, cô cố nhịn cơn đau và sự tuyệt vọng trong lòng, sau đó ép nước mắt không được chảy ra.

“Nam Nam, chúng ta sẽ quay lại giống như lúc trước”.

Lục Cảnh Xuyên giơ tay ra với cô ấy.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
2. [ABO] Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!
3. Lột Xác Sống Lại
4. [BHTT] Tục Mệnh
=====================================

Nếu là trước kia, chắc chắn cô ấy sẽ vui vẻ mỉm cười mà đưa tay qua rồi bổ nhào vào lòng Lục Cảnh Xuyên như một con ngốc không hề biết gì để mặc anh ta ôm, hôn, dỗ dành và tiếp tục lừa dối bản thân mình. Cô ấy sẽ vẫn tươi tỉnh ở bên cạnh anh ta, dù biết rõ rằng họ không thể ở bên cạnh nhau mãi mãi.

Nhưng bây giờ thì...

Lâm Gia Nam không ngoảnh lại, cũng không đáp lời, cô tiếp tục lẳng lặng mặc đồ cho đến khi cài xong chiếc cúc cuối cùng.

Cô ấy đi ra ngoài mà không hề ngoảnh lại hay một chút chần chừ. Khi bàn tay Lâm Gia Nam đặt lên nắm cửa, cuối cùng giọng nói của Lục Cảnh Xuyên đã vang lên.

“Nam Nam, em hãy nghĩ cho kỹ”.

Cô là người biết rõ hơn ai hết là bản thân sẽ có kết cục gì khi bước qua cánh cửa này.

Hành động “không biết điều” này của cô đã đắc tội với Lục Cảnh Xuyên.

'Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn như một ông hoàng, nào có ai ở đây dám chọc tới?

Chưa kể nhà họ Lục đã là gia đình danh giá ở thủ đô, riêng bác gái của anh ta cũng đã là mẹ ruột của cậu chủ Tiêu Định Bân thuộc nhà họ Tiêu, và anh ta đương nhiên là anh em họ gần với Tiêu Định Bân.

Nhưng vì hai người chênh nhau vài tuổi, hơn nữa Lục Cảnh Xuyên từ nhỏ đã học ở nước ngoài, mãi đến khi tốt nghiệp mới về nước nên bà cụ Tiêu rất thương anh ta. Anh ta gào thét bảo mình còn trẻ muốn chơi thêm vài năm nữa mới về Lục Thị làm việc, bà cụ cũng đồng ý ngay. Nhưng bà cụ cũng nói rõ là sớm muộn thì cũng giao Lục Thị cho cháu trai trưởng là anh ta tiếp quản.

Những việc mà Lục Cảnh Xuyên muốn làm, anh ta luôn làm bằng được.

Năm trước, anh ta thích một nữ minh tinh đang rất nổi tiếng. Ngôi sao nữ này rất kiêu ngạo và có cốt cách, Lục Cảnh Xuyên đã tặng không biết bao nhiêu trang sức và xe sang, cuối cùng thì cô nàng kia cũng chịu khuất phục. Song, tới khi cô nàng gật đầu đồng ý thì Lục Cảnh Xuyên lại hết hứng nên nhường cô ta lại cho người anh em khác.

Anh ta quen biết Lâm Gia Nam chỉ là tình cờ, anh ta thừa nhận mình rất thích Lâm Gia Nam. Nhưng trong lòng anh ta chưa từng coi cô ấy là ngoại lệ.

Cho đến nay, tất cả mọi thứ vẫn nẵm trong tầm kiểm soát của anh ta.

Lâm Gia Nam biết có lẽ sau này mình sẽ khó sống ở thủ đô.