Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 215: Cảm nhận về bố



Huống hồ hôm nay, cô ấy còn liên tục làm trái ý Lục Cảnh Xuyên.

Nhưng nếu cô ấy lại chịu an phận và chấp nhận tiếp tục lừa dối mình thì sao?

Trải qua cuộc sống trong vàng ngọc một, hai năm, sau đó bị anh ta đá như quẳng rác ra khỏi cửa ư?

Lâm Gia Nam đau đớn nhắm mắt lại, cô ấy không thể nào quên sau lần cãi nhau trước, Lục Cảnh Xuyên đã đề nghị chia tay, ngày thứ hai cô ấy chuyển ra khỏi căn hộ thì đã đọc được tin Lục Cảnh Xuyên dẫn một cô gái trẻ đẹp khác về căn nhà đó qua đêm trên báo lá cải.

Rất nhiều đồ dùng cá nhân của cô ấy còn chưa mang đi mà người phụ nữ khác đã đặt chân đến đó rồi.

Trong giây phút đó, Lâm Gia Nam đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Với Lục Cảnh Xuyên mà nói thì cô cũng chỉ là món đồ chơi như bao cô nàng khác thôi.

Đúng thế, cô ấy không có xuất thân từ gia tộc danh giá, nhưng cô được hưởng một nền giáo dục từ gia đình chuẩn mực. Từ nhỏ, bố mẹ đã dạy cô ấy phải yêu thương bản thân, nhưng suýt nữa cô ấy đã trở thành trò chơi cho đàn ông.

Nếu bố mẹ biết được những chuyện cô ấy đã làm thì sẽ thất vọng và đau lòng thế nào với cô con gái mà họ luôn lấy làm tự hào đây?

Lâm Gia Nam, biết sai thì phải sửa, chứ không thể sai càng thêm sai, lao đầu xuống vực thẳm!

Cuối cùng, cô ấy vẫn mở cửa ra, sau đó ưỡn thẳng lưng mà rời đi.

Cửa đóng lại, cô ấy không quay đầu, mà cũng không muốn làm vậy.

Lục Cảnh Xuyên nhìn cánh cửa dứt khoát đóng lại với vẻ mặt lạnh băng.

Mãi sau, anh ta mới bật cười một tiếng, sau đó ngồi xuống sofa rót một ly rượu vang cho mình. Nhưng khi đưa ly rượu lên môi, anh ta lại vung tay rồi ném mạnh ly rượu xuống đất.

Rượu văng tứ tung, mảnh ly vỡ cứa vào mu bàn tay anh ta, một dòng máu đỏ từ từ rỉ xuống.

Khi Tiêu Định Bân về nhà thì thấy hai đứa trẻ đang ngoan ngoãn ngồi trong nhà ăn chờ mình cùng ăn cơm.

Không biết tại sao, thoạt nhìn anh lại thấy Tô Nhất Niệm và Dự An trông như anh em sinh đôi.

Có lẽ vì hai đứa đều có nước da trắng, đôi mắt †o tròn nên nhìn mới giống nhau.

“Cháu chào chú Tiêu ạ!”, Tô Nhất Niệm nhìn thấy Tiêu Định Bân đi vào thì lập tức đứng dậy chào hỏi.

Tiêu Định Bân đi tới rồi giơ tay bế cô bé lên, ban đầu Tô Nhất Niệm hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó đôi mắt đã sáng lên.

Từ nhỏ, cô bé đã thấy các bạn khác được bố bế bồng, nhưng cô bé thì không. Tuy khi đó cô bé cũng có ông ngoại, ông Thời rất yêu cô bé, nhưng cũng không thể thay thế vị trí người bố trong lòng cô bé được.

'Tô Nhất Niệm cũng từng tưởng tượng đến dáng vẻ của bố mình, nhưng lúc này, khi Tiêu Định Bân đột nhiên bế cô bé lên, mọi suy đoán của cô bé dường như đã trở thành hiện thực.

Chắc bố cô bé cũng cao tầm này, đẹp trai cỡ này, khi bế cô bé cũng sẽ rất dịu dàng.

“Sao thế?”, Tiêu Định Bân chỉ thấy cô nhóc hơi là lạ, song vẫn rất đáng yêu nên không nhịn được. véo cái má phúng phính của cô bé.

“Chú Tiêu ơi, chú cho cháu lên cổ ngồi được không?”

Tô Nhất Niệm vừa nũng nịu nói xong câu đó thì thấy Tiêu Định Bân thoáng vẻ ngạc nhiên, bản thân cô bé cũng thấy thẹn thùng.