Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 229: Buổi hẹn chính thức đầu tiên của đàn ông



Nếu năm đó, hai mẹ con cô thoát chết thì nên mai danh ẩn tích mà sống, sao lại dám về đây gây sóng gió?

Gương mặt được chăm chút kỹ lưỡng của Triệu Như nhăn lại, chẳng dễ gì bà ta và Dư Tiêu Tiêu mới có được như ngày hôm nay, bà ta không thể chắp tay dâng mọi thứ cho người khác được.

Huống hồ, giờ Dư Văn Xương có bao nhiêu phụ nữ bên ngoài, Triệu Như cũng có thể cho qua hết. Nhưng riêng Tô Tẩm lại như cái gai trong lòng bà ta, dù Tô Tẩm đã “chết” từ bốn năm trước thì bà ta vẫn không thể nhổ cái gai ấy đi được.

Mối hận của bà ta với Tô Tẩm chäc sẽ đến hết đời này.

Dù có thịt nát xương tan cũng không thể xoá bỏ.

Nhất là khi gặp mấy người bạn thân ngày xưa của Tô Tẩm, ánh mắt coi thường mà họ dành cho Triệu Như luôn khiến bà ta ghi hận.

Ánh mắt đó như thể luôn nhắc nhở Triệu Như rằng bà ta chỉ là người thứ ba, còn Tô Tẩm mới là chính thất, như một ngọn núi đè lên đầu bà ta hết đời này.

Triệu Như nằm trên giường mà không sao xoá được cái tên Tô Tẩm ra khỏi đầu.

Bà ta nhắm mắt lại, lập tức có một cảnh tượng hiện ra.

Trong hôn lễ của Dư Văn Xương và Tô Tẩm, Tô 'Tẩm mặc váy cưới màu trắng xinh đẹp như tiên tử, tất cả mọi người đều khen ngợi cô dâu hết lời, còn bà ta thì sao?

Bà ta cõng theo Dư Tiêu Tiêu còn nhỏ dại, còng lưng làm việc ở bếp của quán ăn để kiếm ăn qua ngày.

Bà ta không bao giờ có thể quên được giây phút đó, trên ti vi chiếu cảnh hôn lễ long trọng của họ. Bà ta nhìn Tô Tẩm đã cướp mất người đàn ông của mình mà chỉ biết bất lực.

Có lẽ mối thù của bà ta với Tô Tẩm bắt đầu từ đó, đến nay mối thù này đã thành cái cây lớn, không thể nhổ đi được nữa.

Cuối tuần, trong lúc nghỉ quay my, điện thoại của Dư Kiều đổ chuông, là một dãy số lạ gọi tới.

Cô ngờ vực nghe máy, bên tai lập tức vang lên giọng nói trẻ con: “Tô Tô, cô vẫn đang làm việc ạ?”

Dư Kiều sững người, sau đó không khỏi bật cười: “Cháu là... Dự An à?”

Tiêu Dư An chợt thấy ngọt ngào, Tô Tô vừa nghe đã biết ngay là giọng của cậu bé, từ đó đủ thấy trong lòng Tô Tô cũng có cậu.

Tiêu Định Bân ngồi trên sofa, thấy biểu cảm hiếm có xuất hiện trên gương mặt con trai mình mà không khỏi mím môi cười.

“Vâng, cháu là Tiêu Dự An đây”.

Tiêu Dự An ngồi thẳng dậy, sau đó còn chỉnh lại cà vạt trước ngực.

“Có việc gì không Dự An?”

“Tô Tô, cháu nghe nói cô đang quay mv, cháu đến xem được không ạ?”

Cách nói chuyện của cậu bé khiến Dư Kiều phì cười: “Được chứ, nhưng nếu cô làm việc rồi thì e là không có thời gian chơi với cháu đâu”.

“Không sao ạ, cháu xem cô làm việc thôi, không làm phiền cô đâu”.

“Ừ, thế cháu đến đi”.

Dư Kiều rất thích Tiêu Dự An, điều này như một mối lương duyên trong đời. Có nhiều người dù sớm tối bên nhau nhưng lại không thân thiết, nhưng có những người mới lần đầu gặp gỡ mà đã có thiện cảm với nhau.

'Tiêu Dự An ngắt máy, khoé môi không giấu được nụ cười.

Tiêu Định Bân nhìn thằng bé thì thấy tâm trạng mình cũng tốt lên: “Đi thôi, bố đưa con đi”.

Tiêu Dự An lập tức đề phòng nhìn bố mình: “Tài xế đưa con đi là được rồi”.

Cậu bé đi tìm Tô Tô, Tiêu Định Bân đi theo làm gì chứ?

Tuy đây là bố ruột của cậu bé, nhưng cũng là một người đàn ông tuấn tú trẻ trung, dù đã kết hôn nhưng vẫn rất hấp dẫn.

Huống hồ bố cậu bé còn có ưu thế về tuổi tác, còn cậu mới có bốn tuổi, ít cũng phải 14 tuổi mới có thể trưởng thành để yêu đương với Tô Tô được.

Tiêu Dự An nghĩ đến vấn đề tuổi tác mà rầu hết cả người, Tô Tô xinh như vậy, còn hiền nữa. Trong 14 năm tới, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô, không biết cô có chờ cậu bé lớn hay không.

“Mv quay gần xong rồi, bố cũng đến nghiệm thu luôn”.

Tiêu Định Bân không nhiều lời với con mình, mà chỉ nói một câu đó rồi đi luôn.

Tiêu Dự An đành đi theo.

“Hôm nay nóng thế mà con mặc vest, thắt cà vạt không thấy ngốt à?”

Tiêu Định Bân ngồi lên xe, nhìn con trai mình trèo lên rồi cười hỏi.

Tiêu Dự An ngồi vào chỗ rồi chỉnh lại cà vạt, sau đó vuốt thẳng nếp gấp trên bộ vest, hoàn toàn phớt lờ bố mình.

Bố biết gì chứ, đây là lần đầu tiên một người đàn ông chính thức đi hẹn hò với người phụ nữ mình yêu, nên đương nhiên hình tượng rất quan trọng.

Vả lại, lần nào cậu bé gặp lại Tô Tô, trông cô cũng vô cùng xinh đẹp, vì thế nhất định cô sẽ không thích người đàn ông xuề xoà.

Chiếc xe khởi động, nhưng đi được một lát thì Tiêu Định Bân chợt hỏi Tiêu Dự An: “Bố đang nghỉ trước kia con bảo muốn chơi với Nhất Niệm chỉ là một cái cớ”.

Trái tim của Tiêu Dự An run lên, nhưng cậu bé vẫn mím môi im lặng.

Tiêu Định Bân nhìn cậu bé rồi nói: “Đừng nói là con thích mẹ của Nhất Niệm đấy nhé?”

Gương mặt của Tiêu Dự An lập tức đỏ bừng.

Tiêu Định Bân cố nhịn cười: “Cố lên con trai!”

Một lát sau, Tiêu Dự An đã bình tĩnh lại, sau đó mới ngoái nhìn Tiêu Định Bân rồi nói: “Tô Tô tốt như vậy, có ai không thích chứ?”

Tiêu Định Bân gật gù: “Cũng đúng”.

Tiêu Dự An lập tức như gặp phải tình địch: “Trừ đàn ông đã có vợ ra”.

“Yên tâm, không ai tranh với con đâu”.

Tiêu Định Bân giơ tay xoa đầu cậu bé, trong lòng vừa vui vừa chua xót.

Chẳng dễ gì con trai anh mới gần gũi với người khác, nhưng người đó lại không phải mẹ ruột của thằng bé, mà chỉ là một người ngoài mới gặp vài lần.

Nhưng dù sao đi nữa, Tiêu Dự An của bây giờ với cậu bé của ngày trước cũng như hai người khác nhau. Sự thay đổi này khiến anh vui hơn hẳn.

Chiếc xe đã đến phim trường.

Tiêu Định Bân dắt Tiêu Dự An đi vào trong lập tức gây chấn động không nhỏ.

Không ai ngờ một buổi ghi hình mv mà lại thu hút cả hai bố con sếp tổng tới.

Huống hồ, cậu chủ nhỏ chưa từng lộ diện trước truyền thông. Nghe nói là sức khoẻ không tốt, mắc bệnh gì đó từ trong bụng mẹ nên nhà họ Tiêu coi như bảo bối, không cho đi đâu nên chưa báo nào chụp được ảnh của cậu bé.

Hôm nay được gặp thì họ mới biết cậu bé giống hệt bố, nhưng đôi mắt to tròn lại không giống Tiêu Định Bân lắm.

“Mọi người cứ làm việc đi, kệ chúng tôi”.

Tiêu Định Bân thấy mọi người như đón địch đến thì nói.

Tống Kiều cũng cười nói: “Mọi người cứ làm việc bình thường, sếp Tiêu chỉ đi ngang qua thôi”.

Tiêu Dự An nhìn quanh mà không thấy Dư Kiều đâu nên kéo áo Tiêu Định Bân.

Tiêu Định Bân nhìn Tống Kiều rồi hỏi: “Cô Tô đang ở đâu?”

Tống Kiều lập tức đi hỏi người phụ trách ở phim trường: “Cô Tô không ở đây, mà đang nấu canh trong bếp của phim trường...”