Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 23



Tiêu Định Bân tảm xong đi ra, Dư Tiêu Tiêu đã cầm sẵn khăn rồi lau tóc cho anh: “Định Bân, em sấy tóc cho anh nhé!”

Gió nóng thổi qua tai, cùng với mùi hương mê người của phụ nữ, Dư Tiêu Tiêu đứng sát vào người Tiêu Định Bân, sau đó còn liên tục làm như vô ý cọ vào cánh tay anh.

Nhưng Tiêu Định Bân lại cau mày nói:"Tiêu Tiêu, giờ em không dùng cái túi mà A Kiều tặng nữa à?”

Dư Tiêu Tiêu ngẩn ra: “Túi nào ạ?”

Tiêu Định Bân ngước lên nhìn cô ta: “Không, không có gì đâu"

Dư Tiêu Tiêu mím môi, đoán già đoán non không biết hôm nay con khốn kia đã làm gì trên xe của Tiêu Định Bân.

Nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó, cô ta có việc quan trọng hơn cần làm.

Dư Tiêu Tiêu bỏ máy sấy tóc xuống, sau đó nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Tiêu Định Bân: “Định Bân...”

Cô ta cúi xuống định hôn anh, nhưng Tiêu Định Bân lại ngoảnh sang một bên né trán! u Tiêu, hôm nay anh hơi mệt”.

Nói xong, anh định đứng dậy nhưng Dư Tiêu Tiêu đã kéo. lấy chiếc áo choàng tắm trên người anh.

Cô ta dùng sức hơi mạnh nên đã kéo cổ áo tuột ra, sau đó nốt ruồi son trên vai của Tiêu Định Bân đã xuất hiện trong tâm mắt Dư Tiêu Tiêu.

Quả nhiên giống hệt trong nhật ký của Dư Kiều.

Trái tim của Dư Tiêu Tiêu đập liên hồi, cô ta giơ tay chạm

Dư Tiêu Tiêu nghiêng mặt nhìn anh rồi hỏi dò: “Định Bân, anh đã đến thôn Khê La bao giờ chưa?”

Tiêu Định Bân bất ngờ nhìn Dư Tiêu Tiêu, đôi mắt anh thẩm lại: “Em hỏi chuyện này làm gì?”

Dư Tiêu Tiêu có vẻ căng thẳng: “Hôm đó, ông kể với em là bảy năm trước, anh từng gặp tai nạn suýt nữa đã mất mạng...

“Đúng!”

“Bảy năm trước, em và mẹ từng đến thôn Khê La thăm người thân, sau đó còn ở lại đấy vài hôm...”

“Em nói gì?” Tiêu Định Bân túm lấy tay Dư Tiêu Tiêu.

Anh vẫn nhớ đếm hôm đó, dưới bầu trời đầy sao, anh đã liếc nhìn thấy gương mặt thanh tú của cô gái ấy.

Rất lâu sau đó, anh cứ ngỡ là ảo giác của mình, chứ không hề có cô gái nào xuất hiện cả.

Nếu không có chiếc cúc áo màu hồng nhạt mà anh nằm chặt trong tay nhäc nhở anh đúng là đã có một cô gái xuất hiện vào đêm đó và cứu anh, có lẽ anh cũng tin là mình chỉ nằm mơ thôi.

Bảy năm qua, anh đã cho người đi tìm rất nhiều lần, thậm chí còn đích thân đến trường học ở đó làm từ thiện.

Nhưng không hề nghe nói có cô gái này cứu người ở bờ sông cả.

Dư Tiêu Tiêu đã cứu mạng anh, anh thuận theo ý ông nội đính hôn với cô ta, cũng quyết định sẽ lấy cô ta làm vợ.

Còn chuyện cũ năm xưa, anh đã định chôn sâu trong đáy lòng rồi.

Nhưng bây giờ...

“Định Bân... Bảy năm trước, em ra bờ sông hóng gió thì nhìn thấy có một chiếc xe dừng lại, có người khiêng một thứ gì đó quẳng xuống sông. Em tò mò nên chờ xe đi rồi mới mò tới đó xem thì mới phát hiện thứ họ ném xuống sông là một ngườò

Cô ta thuật lại như trong nhật ký của Dư Kiều Những chỉ tiết này là những chuyện đã xảy ra vào đêm đó.

Mấy trang nhật ký mà Dư Kiều viết, Dư Tiêu Tiêu đã đọc thuộc lòng rồi.

“Trên người người kia có vết thương, lại còn hôn mê bất tỉnh, mất máu mất nước nên mồm miệng khô khốc. May mà trong ba lô của em có nước nên em đã cho anh ấy uống một ít. Nhưng thấy vẫn không ổn nên em quyết định báo cảnh sát, sau đó cởi áo khoác ra đắp cho anh ấy rồi mới chạy đến bốt điện thoại báo cảnh sát...”

Dư Tiêu Tiêu lén véo mình một cái, cơn đau khiến vành mắt cô ta đỏ lên.

“Nhưng khi em quay lại thì thấy có rất nhiều xe ở đó, còn người kia đã được khiêng lên xe rồi...”

“Tiêu Tiêu...”

Tiêu Định Bân chợt kéo cô ta vào lòng: “Tiêu Tiêu, anh có năm mơ cũng không ngờ người đêm đó chính là em...

“Em cũng không ngờ mình sẽ lấy người mà mình đã cứu mạng...”

Dư Tiêu Tiêu nghẹn ngào bật khóc: “Đúng là anh ư? Anh đúng là người hôm đó sao? Không phải em đang nằm mơ chứ Định Bân...”