Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 230: Trẻ con không nên giữ tiền trong người



Mắt Tiêu Dự An lập tức sáng như đèn pha.

Từ sau khi được ăn đồ do Dư Kiều nấu, dường như Tiêu Dự An đã nghiền mất rồi.

Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An đi tới gần bếp thì đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.

Cái bụng nhỏ của Tiêu Dự An kêu lên ục ục, đến Tiêu Định Bân cũng bị mùi hương này thu hút.

“Gô Tô đang nấu gì mà thơm thế nhỉ...”

Tống Kiều không nhịn được nhìn vào trong bếp, cách tấm kính, anh ta chỉ nhìn thấy một bóng lưng đang bận rộn.

Tiêu Dự An hất tay bố mình ra, sau đó chạy nhanh đến bếp, cậu bé đẩy cửa kính ra, sau đó đã nhìn thấy Dư Kiều đang thái thức ăn. Ánh mắt cậu hướng về gương mặt nghiêng dịu dàng của cô mà không rời đi được.

Cậu bé như mơ lại giấc mơ đó, trong mơ cậu cũng nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp, dịu dàng này.

“Dự An đấy à?”, Dư Kiều ngoảnh lại thì nhìn thấy Tiêu Dự An, cô vui vẻ nói: “Biết cháu đến nên cô tranh thủ lúc nghỉ nấu ít đồ ăn cho cháu này...”

“Gô làm riêng cho cháu ạ?”, Tiêu Dự An chỉ vào mặt mình với vẻ ngọt ngào.

“Ừ, cô làm riêng cho Dự An nhà mình đấy”, Dư Kiều ngồi xuống, sau đó véo má Tiêu Dự An. Bàn tay cô rất mềm, hương thơm trên người cô khác với những mùi hương mà Tiêu Dự An từng ngửi thấy, nhưng cậu bé rất thích.

Vì hình như mùi hương này rất quen, cậu bé luôn thấy như đã ngửi thấy ở đâu đó rồi.

“Cháu ra nhà ăn chờ chút nhé, còn một món cánh nữa chưa xong”, nói rồi, Dư Kiều đứng dậy ngắm nghía cách ăn mặc của Tiêu Dự An, cô híp mắt cười nói: “Hôm nay, Dự An nhà mình bảnh trai quái”

Được cô khen, Tiêu Dự An lập tức ngại ngùng, nhưng trong lòng lại thấy rất ngọt ngào và đắc ý.

Quả nhiên cậu bé mặc vậy là chính xác, Tô Tô vừa khen cậu bé đẹp trai kìa.

“Cô thích ạ?”, Tiêu Dự An thẹn thùng nhìn Dư Kiều rồi hỏi.

“Cô thích lắm, nhưng mặc vậy có hơi nóng không?”, Dư Kiều cong mắt rồi lại véo má Tiêu Dự An.

“Không ạ, ở đây mát mà”.

“Ừm, cô cho cháu ra ngoài đã nhé”.

Dứt lời, Dư Kiều dắt Tiêu Dự An ra ngoài, nhưng vừa ngẩng lên đã nhìn thấy Tiêu Định Bân đang đứng ở ngoài.

Anh đứng cách nhà ăn không xa, một tay đút túi quần, tay còn lại kẹp điếu thuốc nhưng không châm.

Vẫn là chiếc quần âu màu đen cùng tay áo xắn lên một nửa, để lộ ra cơ thịt săn chắc, hình như anh mới cắt tóc nên để lộ ra cái trán nghiêm nghị và hàng lông mày rậm.

Anh chỉ đứng đó rồi liếc nhìn qua cũng đủ khiến tim cô loạn nhịp.

Cô luôn biết anh rất đẹp trai, ngay từ lúc cứu anh ở thôn Khê La năm xưa hay khi gặp lại ở thủ đô. Dù khi là một chàng thiếu niên ngây ngô hay khi đã trưởng thành và đau ốm quanh năm thì trong lòng cô, anh luôn hoàn hảo.

“Chào cô Tô”.

Tiêu Định Bân ném điếu thuốc vào gạt tàn gần đó rồi cất giọng chào.

“Chào anh Tiêu”, Dư Kiều bình tĩnh lại, sau đó dắt Tiêu Dự An đi tới.

Vì bận rộn trong bếp nên cô buộc tạm mái tóc ra sau, để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần, đôi mắt cong cong, khoé môi mỉm cười trông rất động lòng người.

Bây giờ, Dư Kiều đã thay trang phục diễn ra, cô chỉ mặc áo phông, quần sooc đơn giản. Tiêu Định Bân liếc nhìn qua đôi chân dài của cô rồi hơi nhíu mày.

Cái quần này của cô ngắn quá, mà ở đây gần như toàn đàn ông, không biết đã có bao nhiêu người nhìn thấy chân cô rồi.

Tiêu Định Bân cảm thấy bực mình một cách khó hiểu, nhưng không thể nói ra.

“Tôi còn một món canh nữa chưa làm xong nên đành bảo Dự An ra ngoài chờ...”

Nói rồi, Dư Kiều lại nhìn Tiêu Định Bân nhưng thấy anh cau mày, môi cũng mím chặt. Lòng Dư Kiều trùng xuống biểu cảm này của anh rõ ràng là đang bực mình, nhưng anh...

Tại sao anh lại bực? Có phải anh không muốn thấy cô hay không thích Dự An gần gũi với cô không?

Dư Kiều lại nhìn sang Tiêu Dự An ở cạnh mình, tuy cậu bé là con trai của Dư Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân, đúng ra cô không nên thân thiết với bé nhưng trẻ nhỏ là vô tội, huống hồ cô thật sự rất thích Tiêu Dự An.

“Dự An ra đây”.

Tiêu Định Bân vẫy tay với con trai, Tiêu Dự An ngoan ngoan đi tới nhưng không quên nói với Dư Kiều: “Cô vào nấu nốt đi ạ, cháu chờ ngoài này”.

Dư Kiều gật đầu rồi quay người vào bếp.

Tiêu Định Bân nhìn bóng lưng cô mà ánh mắt dần tối sầm.

Cô đã không còn ở trước mặt anh nữa, nhưng đôi chân dài trắng như tuyết kia như vẫn ẩn hiện trước mắt anh.

Tiêu Định Bân càng bực mình thêm, sau đó nhìn sang Tiêu Dự An thì chợt nảy ra một ý.

“Dự An, ở đây hơi mát quá, con có thấy lạnh không?”

Tiêu Dự An lắc đầu. Tiêu Định Bân vờ như lơ đễnh nói: “Bố thấy Tô

'Tô của con mặc ít quá, nếu con thích người ta thì cũng nên quan tâm chút chứ...”

Tiêu Dự An chợt đứng lên, sau đó nhăn mặt nhìn bố mình: “Tô Tô mặc sao cũng được hết".

Hơn nữa, cậu bé thấy hôm nay Tô Tô ăn mặc đơn giản, trông hệt như một thiếu nữ lại hay, như vậy khoảng cách tuổi tác giữa hai người sẽ được rút ngắn lại.

Tiêu Định Bân càng thêm bực rồi nói: “Ban nấy Tống Kiều cứ nhìn chằm chằm vào chân của Tô Tô nhà con, con liệu thế nào mà làm”.

Tống Kiều đã đi khỏi không hề biết là mình đã bị chụp tội danh lên đầu.

Tiêu Dự An ngẩn ra. Cậu bé còn nhỏ nên không ý thức đến điều này.

Nhưng Tiêu Định Bân nói rõ như vậy nên hình như cậu bé cũng hiểu rồi.

Cậu nhóc đứng ngẩn ra một lúc, sau đó chợt nói với Tiêu Định Bân: “Bố nạp ít tiền vào đồng hồ cho con đi”.

“Để làm gì?”

“Con phải mua một cái váy dài xinh đẹp cho Tô Tô”.

“Trẻ con không nên giữ tiền trong người”.

“Con muốn mua váy cho Tô Tô...”

“Lát bố với con đi mua, con chọn, bố trả tiền”.

Tiêu Dự An đành đồng ý.

Nhưng cậu bé đã thầm quyết định khi về phải bán ngay bức tranh kia của mình đi cho người đã trả 180 nghìn ở tên mạng.

Đàn ông vẫn nên có tiền, còn là tiền của chính mình thì mới không phụ thuộc người khác và ngẩng cao đầu được.

Dư Kiều bê đồ ăn ra, Tiêu Dự An vội vàng ra

giúp nhưng đã bị Tiêu Định Bân cản lại: “Con ngồi im đây chờ đi, bố đi bê canh”.