Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 238: Bị anh ôm vào lòng



“Tiêu Tiêu, anh tưởng em sẽ hiểu ý anh ngay. chứ”.

“Anh, anh điên rồi...”

Dư Tiêu Tiêu đứng bật dậy, sau đó vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, toàn thân cô ta run lẩy bẩy.

“Tiêu Tiêu, em đừng cuống lên thế, em cứ suy nghĩ thật kỹ đi, khi nào nghĩ xong thì gọi lại cho anh".

Kiều Cảnh Minh nói xong thì ngắt máy.

Dư Tiêu Tiêu cầm điện thoại, màn hình vẫn đang phát video buổi lễ, cô ta lại nhìn Tô Kiều trong bộ váy xinh đẹp rồi sau đó là Tiêu Dự An lên sân khấu tặng hoa...

Trái tim cô ta sôi sục không thể bình tĩnh được, rốt cuộc cô ta phải làm sao đây?

Dư Tiêu Tiêu thãn thờ lùi lại một bước rồi ngã ngồi trên giường.

Sau buổi lễ là tiệc chiêu đãi. Lần này, Dư Kiều không còn chịu cảnh đi thảm đỏ mà không ai để ý tới nữa, trái lại đã được mọi người xúm tới.

Cô không quen với bầu không khí này lắm, sau đó lại nhớ tới Nhất Niệm nên mượn cớ không uống được rượu nên rời đi trước.

Người trợ lý đã đưa Nhất Niệm chơi đùa chán chê về phòng nghỉ ngơi. Dư Kiều thay sang một bộ đồ thoải mái, vừa định gọi cho Lâm Gia Nam hỏi xem cô ấy đang ở đâu thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa.

Cô ra mở cửa thì thấy Tống Kiều đứng bên ngoài, trông thấy cô thì anh ta lập tức khách sáo. cười nói: “Cô Tô, sếp tôi hỏi cô có thể qua chỗ sếp một lát được không. Chuyện là thế này, cậu chủ nhỏ nhà tôi cả tối nay chưa ăn uống gì, sếp cũng bó tay rồi...

Dư Kiều lập tức lo lăng nói: “Để tôi qua luôn”.

Cô vội vàng đi theo Tống Kiều đến căn phòng của Tiêu Dự An ở tầng cao nhất.

Sau đó, Tống Kiều rất biết điều mà rời đi ngay.

Dư Kiều gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nam trầm thấp: “Vào đi”.

Dư Kiều mở cánh cửa khép hờ ra, vừa nhìn đã thấy hai bố con đang trừng mắt nhìn nhau. Hơn nữa, cô cũng ngửi thấy mùi rượu rất nồng, chắc tối nay Tiêu Định Bân đã uống không ít.

Trước mặt Tiêu Dự An là một bàn thức ăn nhưng cậu bé không hề động đũa, khi thấy Dư Kiều đến thì lập tức sáng mắt lên rồi vành mắt chợt đỏ hoe.

Dư Kiều liếc nhìn Tiêu Định Bân rồi nhanh chóng đi tới cạnh Tiêu Dự An và dịu dàng nói: “Dự An, cháu sao thế?”

“Nếu con còn tiếp tục kén ăn như vậy thì sau này đừng có ăn gì nữa”.

Hình như Tiêu Định Bân đã nổi giận: “Tối nay may là có cô Tô ở đây, nhưng nếu sau này không có cô ấy hoặc cô ấy bận không đến được thì con định nhịn đói luôn à?”

Tiêu Dự An ngồi im lặng trên tấm thảm, hàng mi dài rủ xuống trông vô cùng đáng thương.

Dư Kiều đau lòng rồi vội ôm lấy cậu bé: “Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị của cháu không? Cháu muốn ăn gì, để cô nấu cho”.

Tiêu Dự An nhào vào lòng Dư Kiều, đôi tay nhỏ nhắn khẽ kéo tay áo cô: “Chỉ cần là món Tô Tô nấu thì cháu đều thích hết”.

Dư Kiều bật cười: “Sau này cháu muốn ăn gì thì cứ gọi nói cho cô biết, sau đó cháu đến nhà cô hoặc cô nấu xong mang đến cho, được không?”

“Như thế có vất vả cho cô không ạ?”

“Không, đằng nào cô cũng phải nấu cho Nhất Niệm, chỉ là làm thêm chút thôi”.

Dư Kiều vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu bé rồi nói: “Đói lắm rồi hả? Cô đi nấu cái gì cho cháu ăn nhé? Cháu muốn ăn gì?”

Tiêu Dự An ngẫm nghĩ rồi đáp: “Các bạn nhỏ khác đều được ăn mỳ trường thọ do mẹ nấu vào ngày sinh nhật, nhưng cháu chưa được ăn bao giờ”.

Dư Kiều chỉ thấy trái tim mình đau nhói nên ôm $_ chầm lấy cậu bé: “Thế để cô đi nấu mỳ, nấu món mỳ. trường thọ luôn nha?”

Tiêu Dự An ngoan ngoãn gật đầu.

Dư Kiều an ủi cậu bé thêm một lát rồi đứng dậy đi vào bếp.

I Cô rửa sạch tay, sau đó mở tủ lạnh ra lấy đồ. ị Với Dư Kiều mà nói thì nấu mỳ là việc đơn gian

_ nhất, chưa đến 20 phút sau thì hai bố con Tiêu Dự An ở bên ngoài đã ngửi thấy mùi mỳ thơm lừng rồi.

Tiêu Định Bân chợt thấy mình cũng hơi đói.

Bấy giờ, anh mới nhớ ra mình uống rượu cả tối chứ cũng chưa ăn gì.

Dư Kiều bê một bát mỳ ra cho Tiêu Dự An thì thấy Tiêu Định Bân cũng đang ngồi trên bàn ăn. Cô ngẫm nghĩ rồi trở lại bếp, sau đó lấy thêm cho anh một bát.

Bát mỳ có một chút rau xanh, trứng vàng óng cùng một ít hành, sau đó còn được cho thêm chút dầu mè. Tuy đơn giản nhưng với hai bố con đang đói cồn cào kia mà nói thì đúng là không mỹ vị nào sánh bằng.

Tiêu Dự An ăn mỳ xong thì bắt đầu buồn ngủ, Dư Kiều thấy bế thì bế cậu bé lên giường rồi cởi áo ngoài cùng tất cho bé, sau đó đắp chăn và võ về nhè nhẹ. Cho đến khi cậu bé ngủ say thì cô mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Lúc Dư Kiều đi ra thì thấy bát đũa trên bàn đã được thu dọn, còn Tiêu Định Bân đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng lại với cô.

Dư Kiều dừng bước rồi nói: “Anh Tiêu”.

Tiêu Định Bân chầm chậm quay lại, sau đó nhìn cô rồi trầm giọng nói: “Tối nay rất cảm ơn cô”.

Dư Kiều lắc đầu: “Tôi rất quý Dự An”.

“Tôi có thể nhận ra”, Tiêu Định Bân mỉm cười nói: “Dự An cũng rất quý cô”.

Dư Kiều mím môi: “Anh Tiêu, Dự An ngủ rồi, tôi cũng xin phép...”

Cô còn chưa nói hết câu thì đèn trùm trên đầu chợt vang lên tiếng xẹt xẹt, ngay sau đó tắt luôn.

Không gian lập tức tối đen, Dư Kiều vừa hoảng vừa sợ, sau đó vô thức muốn lấy điện thoại ra mở đèn nhưng lại phát hiện mình không mang điện thoại theo.

Gô lần sờ tìm lối đi, song chợt nghe thấy một tiếng kêu đau khe khẽ.

Dư Kiều nhìn về phía phát ra tiếng kêu thì mơ hồ nhìn thấy cơ thể cao lớn của Tiêu Định Bân khom xuống, sau đó cả người anh đã nằm co quắp dưới đất.

Dư Kiều chợt nhớ tới chuyện xảy ra trong quán bar vào bốn năm trước.

Tối đó, trong quán cũng bị mất điện đột ngột, xung quanh tối đen. Hình như Tiêu Định Bân rất sợ bóng tối, cô vẫn nhớ khi ấy anh cũng có dáng vẻ đau đớn như vậy.

Sau đó, anh còn cắn rách môi

Dư Kiều đi từng bước lại gần anh, hình như anh đang rất đau nên nằm co quắp dưới đất, đôi tay giơ lên ôm chặt đầu, ngoài ra còn phát ra tiếng kêu đau đớn.

Dư Kiều giơ tay cầm lấy cổ tay anh: “Anh Tiêu, tôi đỡ anh dậy nhé...”

Ngón tay cô vừa chạm vào cổ tay anh thì đã bị tay anh nắm ngược lại, ngay sau đó cả người cô đã bị anh ôm vào lòng.

Tiêu Định Bân đau đớn nhắm mắt lại, sau đó theo bản năng mà hít hà mùi hương thuốc nhàn nhạt.

Dư Kiều bị anh đè dưới thảm, mặt anh vùi vào cổ cô. Mùi hương trên người cô rất nhạt nhưng luôn tồn tại, anh không kìm được mà ôm cô chặt hơn, bờ môi nóng cháy dán lên cần cổ trắng ngần của cô rồi khế gọi một cái tên: “A Kiều..”