Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 27



Người đàn ông chợt lên tiếng, sau đó chỉ vào Dư Kiều rồi hét lớn: “Cậu chủ, cô chủ hãy tin tôi, những gì tôi nói đều là thật...”

Dư Tiêu Tiêu bừng lửa giận rồi tiến tới tát vào mặt gã tài xế kia: “Anh đừng tưởng A Kiều không biết nói thì có thể vu vạ cho em ấy, có phải chính anh có ý đồ xấu với con bé rồi định giở trò với nó không?”

“Cô chủ, tôi không có, thật sự là cô ta quyến rũ tôi mà, tôi còn có vật đính ước do cô ta tặng đây...”

Người đàn ông vừa cuống quýt giải thích vừa lấy một thứ gì đó trong túi quần ra cho mọi người xem.

Đó là một cái nịt ngực màu hồng cùng một cái khăn tay có thêu chữ A Kiều.

Dư Tiêu Tiêu ngạc nhiên che miệng, mọi người cũng không khỏi nhìn sang Dư Kiều.

Tiêu Định Bân sa sầm mặt nhìn Dư Kiều.

Cô vẫn đang ôm mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy mọi người qua khẽ tay.

Thậm chí, khoé miệng cô còn nở một nụ cười lạnh lùng.

“Anh bảo A Kiều quyến rũ và hẹn anh đến đây, thế anh giải thích sao về vết thương trên người mình?”

Giọng nói của Tiêu Định Bân rất bình tĩnh, nghe không ra anh đang có thái độ thế nào, nhưng mọi người đều thấy lạnh sống lưng.

Người đàn ông liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu một cái rồi mới nói: “Chắc tại tôi hiểu nhầm ý cô ấy, A Kiều chỉ muốn hẹn gặp tôi thôi, nhưng tôi lại tưởng cô ấy muốn làm chuyện đó với mình, cho nên mới...”

“Tên khốn kiếp này!”

Dư Tiêu Tiêu tức đến mức tát cho hắn thêm cái nữa: “Anh đã làm hết mặt mũi của nhà họ Dư chúng ta, uổng công tôi tín nhiệm anh!”

“Cô chủ bớt giận, đều là lỗi của tôi... Là tôi nhất thời hồ đồ, nhưng tôi tưởng A Kiều thích tôi thật nên mới làm như thế. Trước kia, cô ấy đã cho tôi ôm với hôn rồi nên tôi mới tưởng là cô ấy muốn tiến xa...”

“Mấy hôm trước, tôi cũng nhìn thấy A Kiều với anh ta gặp riêng nhau trong nhà hoa, nhưng lúc đó tối quá nên tôi nhìn không rõ, chỉ lờ mờ thấy có hai người ôm nhau này kia..”, người làm bưng yến cho Dư Kiều ăn chợt lên tiếng.

Lúc này, Dư Kiều chợt lạnh lùng nhìn về phía người đó.

Người kia chột dạ quay đi, sau đó nhỏ giọng nói: “Hay A. Kiều quen được ai đó giàu sang hơn rồi nên mới định đá anh này...”

Tiêu Định Bân quay người bỏ đi.

Những lời nói thô tục như vậy khiến anh nghe mà thấy mắc ói.

Tuy người tài xế này có địa vị thấp, nhưng trông cũng sáng sủa đẹp trai, lại cao lớn vạm vỡ, các cô gái trẻ mới lớn rung động cũng là chuyện bình thường.

Nhưng uổng công anh còn tưởng cô yếu đuối, đáng thương, còn sợ cô bị người khác bắt nạt, ai dè anh đã nhìn nhầm người rồi.

Tiêu Định Bân nhớ lại cảnh tưởng Dư Kiều đứng dây dưa với một người đàn ông ở gần trường rồi không khỏi tự cười nhạo, anh đúng là có mắt như mù.

“.. Cô chủ, đúng đấy ạ. Mấy hôm trước khi gặp nhau, A Kiều còn bảo muốn lấy tôi, nhưng chẳng hiểu sao tối nay lại không chịu gần gũi với tôi. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô ấy cần tôi thành thế này, còn lấy dao đâm tôi nữa. Tôi hết cách nên mới phải đánh trả để tự vệ...”

“Dù sao thì A Kiều cũng là phụ nữ, anh không thể làm con bé bị thương như vậy...”

Tiêu Định Bân thật sự không nghe nổi nữa nên quay lại gọi Dư Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, đi thôi!”

Dư Tiêu Tiêu đỏ mắt đi ra: “Định Bân, người nhà em làm ra chuyện như vậy làm em xấu hổ với anh quái”

“Đâu liên quan đến em, nhưng nhà anh rất gia giáo nên không thể chứa chấp người như vậy được, em đưa em gái em về đi”.

Dư Kiều ngồi trên giường, cô có thể nghe thấy rõ ràng lời nói của Tiêu Định Bân.

Khi suýt bị người ta cưỡng bức, cô không hề khóc.

Tóc bị giật, đầu bị đập, cô cũng không khóc.

Mặt bị dao cứa, máu chảy ra, cô cũng cần răng chịu đựng không khóc.

Nhưng giây phút này đây, khi Tiêu Định Bân lạnh lùng nói ra những lời đó, nước mắt cô đã trào ra.

Nhà họ Tiêu rất gia giáo, còn Dư Kiều là cô đã làm ra một chuyện dơ dáy.

Cô chầm chậm nhắm mắt lại, giọt nước mắt tuyệt vọng chảy ra, bây giờ cô chỉ mong mình có thể chết ngay lập tức.

Dư Tiêu Tiêu đã sắp xếp hết mọi thứ, cô có giải thích cũng không được, huống hồ cô còn gặp vấn đề về giao tiếp.

Đến khả năng tự biện hộ cho mình cũng không có.