Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 45: Cô nhìn tôi làm gì



Cô kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới chợt nhớ ra mình không đeo khăn tay, vội vàng cúi đầu xuống.

Nhưng ánh trăng rất sáng, Tiêu Định Bân đã nhìn thấy vết sẹo gớm ghiếc trên mặt cô.

Trong lòng anh khẽ rung động, đêm đó anh đúng là nhìn thấy cô đưa tay che mặt, nhưng không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy.

Trong lòng anh mơ hồ lướt qua một tia nghỉ hoặc, nhưng rất nhanh anh nghĩ tới cảnh cô quần áo. xốc xếch cùng một người đàn ông khác nên sắc mặt lại lập tức trở nên lạnh lùng.

"Cô đang làm gì ở đây?"

Dư Kiều cầm cái xẻng lên cho anh xem, sau đó làm động tác như đang nhổ cỏ.

"Cô không cần chăm sóc những bông lan này".

Trong giọng nói lộ ra vẻ chán ghét, Dư Kiều mím môi, đứng dậy, thấp giọng đáp: "Vâng".

Cô nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng Tiêu Định Bân lại mở miệng: "Cô không phải không nói được sao, ban nãy cô vừa hát sao?"

Dư Kiều nghe vậy tim không khỏi thắt lại, đầu óc quay cuồng không biết làm thế nào để biện hộ.

Ngay lúc cô đang bối rối, lại nghe thấy anh cười lạnh một tiếng: "Tôi hỏi cô những thứ này làm gì chứ, cút ra ngoài".

Dư Kiều ngước mắt nhìn anh. Dưới ánh trăng, khuôn mặt gầy yếu bị tát của cô trông thật đáng thương, ngay cả vết sẹo xấu xí kia cũng khiến người ta không khỏi thương cảm.

Tiêu Định Bân sẵn đang mệt mỏi với suy nghĩ của mình, anh cau mày và quở trách: "Cô nhìn tôi làm gì?

Nghĩ đến việc cô ấy cặp kè với đàn anh ở trường, mồi chài tài xế nhà anh, thậm chí cả Tiêu Bình Sinh vừa mới tới hôm nay khiến anh thấy ghê tởm cô vì sự vô liêm sỉ.

“Từ nay về sau, cô sẽ ở nhà sau, không được lên nhà trước, không được xuất hiện trước mặt bất kỳ người ngoài nào, hiểu chưa?”

Dư Kiều cắn môi, hốc mắt từng chút đỏ lên.

Trong mắt anh, cô không biết xấu hổ như vậy sao?