Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 47: Mặc quần áo vào



Huống chỉ, cô không thể nói cho anh biết, bảy năm trước cô chính là người đã cứu anh bên bờ sông, anh cũng là người cô luôn yêu.

Ánh trăng xuyên qua bóng cây tạo thành từng mảnh lốm đốm trên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, cô nhắm mắt lại ngẩng cao đầu.

Trong giây tiếp theo, làn da đột nhiên trở nên lạnh lão.

Dư Kiều giật mình, giống như một con mèo con sợ hãi, cố gắng chạy trốn khỏi anh.

Bàn tay to lớn của Tiêu Định Bân muốn ngăn cô lại, nhưng vô tình nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh trên khuôn mặt của cô gái.

Sau một lúc, cuối cùng anh cũng buông cô ra và dần bình tĩnh lại.

Anh đang làm gì vậy, hôn một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy trong khi say.

Làm sao anh có thể đối diện với Dư Tiêu Tiêu được.

Càng làm cho anh khó có thể tin được chính là, tại sao anh hết lần này đến lần khác thương hại cô gái này. Thậm chí đêm nay, anh bị cô mê hoặc đến mức sỉ mê.

Tiêu Định Bân đẩy cô ra, lùi lại hai bước. Dư Kiều xấu hổ đứng đó, quần áo vẫn vương vãi dưới chân.

“Mặc quần áo vào”, Tiêu Định Bân khàn giọng nói, chậm rãi xoay người.

Dư Kiều bật khóc, quỳ xuống nhặt quần áo lên, toàn thân run rẩy, một lúc sau mới khó khăn mặc vào.

Anh vẫn quay lưng về phía cô, bộ dạng như thể thờ ơ tột độ.

Dư Kiều đè nén chua xót trong lòng, yên lặng xoay người, từng bước rời đi.

Khi Tiêu Định Bân quay lại, Dư Kiều đã bỏ đi.

Bóng lưng của cô dưới ánh trăng trông vô cùng ảm đạm, giống như chỉ trong nháy mắt, cô sế hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của anh.