Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 60: Cả đời này em đều chỉ có thể là người của Hoäc Kình anh thôi



Họ đều không thể quay lại nhiều năm trước được nữa, cô cũng không còn là A Kiều vô tư vô lo năm chín tuổi, hồn nhiên và đơn thuần đó nữa.

Anh cũng không phải là Hoäc Kình không thích nói chuyện, vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra không kiên nhãn nhưng lại rất nhãn nại chọc cho cô vui đó nữa.

Dư Kiều khẽ lắc đầu.

Hoäc Kình sửng sốt, cổ họng nghẹn đẳng: “A Kiều, em còn giận anh, có đúng không?”

Dư Kiều lại lắc đầu. “A Kiều.."

Dư Kiều đẩy anh ta ra, cô quay lại nhìn hồi lâu, sau đó lấy giấy bút từ trong cặp ra, cúi đầu viết mấy. dòng chữ rồi đưa cho đối phương.

Hoắc Kình nhận lấy tờ giấy, nhìn dòng chữ nhỏ nhắn trên đó, sắc mặt dần trở nên âm trầm.

[Hoắc Kình, tôi đã có người mình thích rồi nên không thể chấp nhận tình cảm của anh, chuyện quá khứ đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa, được không?]

“A Kiều”.

Hoắc Kình siết chặt tờ giấy trong tay, nắm chặt lấy đôi bờ vai mảnh mai của cô.

“Lúc em chín tuổi, bác Tô đã hứa gả em cho anh rồi. Trong lòng anh, em đã là người của Hoắc Kình này, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vợ của anh, từ trước đến giờ,suy nghĩ này chưa từng thay đổi. Cho dù em thích ai, dù là ông trời, Hoắc Kình này cũng sẽ cướp em về...”

Dư Kiều lắc đầu, vội vã lấy giấy bút ra muốn viết gì đó.

Hoắc Kình lại đè tay cô xuống, anh ta cười với cô, người đàn ông này trời sinh đã toát ra vẻ tà khí, nụ cười này lại càng khiến anh ta trở nên tà ác.

Anh ta hơi cúi đầu xuống sán lại gần cô.

Dư Kiều ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người anh ta, mùi hương đó khác hẳn với mùi nước hoa nam mà người khác thường dùng, toát ra vẻ tà ác mê hoặc lòng người.

“A Kiều!”, anh ta nhanh chóng hôn lên trán cô: “Cả đời này em đều chỉ có thể là người của Hoäc Kình anh thôi”.