Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 77: Tôi không muốn ăn nữa



Dư Tiêu Tiêu thật sự không muốn thấy Dư Kiều lởn vởn trước mặt mình nữa, không biết tại sao rõ ràng mặt Dư Kiều đã bị huỷ dung nhưng cô ta vẫn thấy cô như một quả bom hẹn giờ vậy.

Dư Kiều đi tới cạnh bàn ăn rồi cầm cái đĩa ấy đi nhưng Tiêu Phượng Nghỉ lại giữ tay cô l kệ nó, bận rộn cả ngày rồi, mau đi nghỉ đi, đừng nấu nữa”.

Dư Kiều khẽ lắc đầu.

“Cháu nhìn cháu đi, doạ cho con bé sợ tới mức nào rồi? Địa chủ phong kiến ngày xưa cũng không hành tá điền như cháu đâu”, Tiêu Phượng Nghỉ nhìn Tiêu Định Bân với vẻ hơi bất mãn.

Tiêu Bình Sinh đặt đũa xuống, sau đó lau tay rồi đứng dậy nói: “Con đi học nấu món này với A Kiều, con thấy mẹ cũng thích ăn, khi nào ra nước ngoài rồi thì con vẫn có thể nấu cho mẹ”.

Tiêu Định Bân nhìn Tiêu Bình Sinh rồi chợt nói: “Thôi, tôi không muốn ăn nữa, A Kiều, cô đi lấy thêm canh cho tôi”.

Dư Tiêu Tiêu cảm thấy ghen tức nên cười nói: “Định Bân, để em lấy cho anh”.

Nhưng Tiêu Định Bân lại cản cô ta lại: “Em đâu cần làm những việc này, để A Kiều làm”.

Dư Kiều nghe xong thì mím môi, lòng đau như bị kim châm.

Trong mắt Tiêu Định Bân, cô chỉ là một người giúp việc thấp kém, còn Dư Tiêu Tiêu thì được anh cưng nựng, không cần nhúng tay vào bất cứ việc gì.

Chứ cô thì...

Dư Kiều cuộn tròn bàn tay đang rủ xuống lại, từ hôm qua đến giờ, tay cô chưa rời khỏi nước, làm mấy ngón tay đều bị tróc da, nhưng cô vẫn cố nhịn rồi làm việc tiếp.

Tuy cô không coi việc nấu ăn cho anh là uất ức, thậm chí còn thấy ngọt ngào.

Nhưng đừng để cô nhìn thấy cảnh tưởng ân ái giữa anh và Dư Tiêu Tiêu được không.

“Vậy em đi đi A Kiều”, Dư Tiêu Tiêu lạnh nhạt nói.

Dư Kiều giơ tay lấy bát canh qua nhưng Tiêu Bình Sinh lại bỗng năm lấy cổ tay cô: “A Kiều, ngón tay bị làm sao thế?”

Dư Kiều vội vàng rụt tay lại nhưng Tiêu Bình Sinh không buông, anh ấy lấy đi cái bát trên tay cô rồi đặt sang một bên, dùng sức mở ngón tay cô ta.

Vì hai tay luôn ngâm trong nước, có vài chỗ đã trở nên trắng bệch nhưng lại vì liên tục bận rộn nên lớp da non bị tróc ra, thấm chút máu ra ngoài.

Tiêu Phượng Nghi nhìn một cái cũng nhíu mày: “Bình Sinh, đi lấy thuốc đến đây, bôi cho A Kiều”.

Tiêu Bình Sinh liếc nhìn Dư Kiều, cô vẫn đang quấn chiếc khăn, chỉ lộ ra đôi mắt to, hai phần đen trắng rõ ràng, từ đầu đến cuối, đôi mắt đó đều rất bình tĩnh, không có tỏ ra oán trách hay tủi thân gì, nhưng cô như thế này lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.

“Đi theo tôi!”, sắc mặt Tiêu Bình Sinh hơi khó coi, Dư Kiều vô thức nhìn Tiêu Định Bân, nhưng lại thấy Tiêu Định Bân đang âm trầm nhìn hai người họ, khóe môi còn lộ ra vẻ cười nhạo.