Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 80: Có phải tôi làm ồn đến cô không



“Bà cô muốn tản bộ trong vườn hoa, Tiêu Tiêu, em đi cùng bà cô đi”.

Dư Tiêu Tiêu không muốn đi cho lắm nhưng vẫn mỉm cười đồng ý.

Dư Kiều nhích từng bước xuống lầu, lại khó khăn quay về phòng mình.

Sau khi đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng vén vạt áo lên, không khỏi há hốc mồm, phần bụng vốn trắng nốn giờ đã thâm tím, một vùng lớn như cái bát, cực kỳ đáng sợ.

Dư Tiêu Tiêu ngày càng cáu kỉnh, ngày càng mất khống chế, ra tay cũng càng nặng hơn.

Theo đó địch ý và thù hận với mình cũng càng thêm sâu.

Nếu Tiêu Định Bân hoàn toàn khỏi bệnh, cô và Tô Tẩm chắc cũng sắp bị hành hạ đến chết mất.

Cô phải làm sao để cứu bản thân đây? Làm sao. để cứu Tô Tẩm?

Dư Kiều chậm rãi tựa vào giường, cảm giác bị người ta nắm trong tay quay như dế thực sự không dễ chịu chút nào.

Những dấu kim bị che lấp dưới quần áo, vết máu chỉ chít thấm ướt vải dệt, sức Dư Tiêu Tiêu rất mạnh, mũi kim tiến vào chưa đến nửa tấc, rất nhiều lỗ kim bầm tím nặng do bị xuất huyết dưới da, nếu có người nhìn thấy những vết thương trên người cô như thế này, chắc chắn sẽ bị dọa sợ.

Nhưng Dư Kiều chỉ bình tĩnh thoa một lớp thuốc mỡ tiêu viêm cho mấy vết thương trên người mình, rồi thay quần áo sạch nằm xuống.

Hai hôm nay cô thật sự rất mệt, lúc này vết thương trên người tuy đau dữ dội nhưng chẳng mấy chốc đã uể oải ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại là do tiếng gõ cửa gọi dậy.

Dư Kiều bỗng mở bừng mắt, theo bản năng mở điện thoại xem đồng hồ, vậy mà cô ngủ một giấc từ chiều mãi đến gần mười giờ tối.

Mà mười giờ tối nay, Bình Tiêu Sinh đã hẹn cô gặp nhau ở hoa viên phía sau, còn có cả Tiêu Định Bân...

Dư Kiêu giật thót cả tim, cô suýt nữa đã quên mất chuyện này.

“A Kiều, cô ở bên trong sao?”. Người gõ cửa bên ngoài đợi không thấy đáp thì lên tiếng.

Là giọng của Tiêu Bình Sinh.

Dư Kiều vội vàng đeo khăn rồi xuống giường, có lẽ động tác quá mạnh nên động đến vết thương phần bụng, cô đau đớn nhíu chặt mày, một tay ôm bụng dưới khẽ cong người đi qua mở cửa.

“A Kiều”.Tiêu Bình Sinh có chút lo lắng nhìn cô: “Có phải tôi làm ồn đến cô không?”