Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 92: Không còn tay để lật sách



Tiêu Định Bân nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi không thấy nữa, lúc này mới mở ra tờ giấy.

Trong nháy mắt, sắc mặt anh trầm xuống.

“Bà cụ tuổi đã cao, sức khỏe yếu, cần bồi bổ cho cẩn thận, nên tôi mới bỏ thêm vài vị thuốc dưỡng dạ dày.”

Tiêu Định Bân hoàn toàn không thèm để ý bát cháo kia nữa, mặt mày lạnh cầm tờ giấy đi tới phòng đọc sách trên lầu.

Mười phút sau.

Quản gia vào bếp, nói với Dư Kiều: “A Kiều, cậu chủ bảo cô chuẩn bị chút hoa quả, pha thêm trà rồi mang lên phòng đọc sách.”

Dư Kiều vừa mới bỏ chén đĩa vào máy rửa chén, đang bận lau chùi nhà bếp nên ra hiệu quản gia hãy bảo người khác làm việc này.

“Nhà bếp để người khác dọn dẹp, cô mau đi chuẩn bị, tính tình của cậu thế nào, đâu phải cô không biết, cậu ấy vốn đã không ưa cô rồi.”

Dư Kiều chỉ đành buông giẻ lau, cẩn thận rửa tay rồi lấy hoa quả trong tủ lạnh ra, bắt đầu gọt.

Làm xong tất cả, Dư Kiều bưng lên lầu, khi tới bên ngoài thư phòng, cô nhẹ nhàng gõ cửa. “Vào đi” Dư Kiều đẩy cửa bước vào.

Tiêu Định Bân đang ngồi sau chiếc bàn lớn, tay áo xắn đến khuỷu tay, hai chiếc khuy áo bị mở bung ra để lộ mảng da màu mật ong săn chắc, do đang giải quyết việc công ty nên anh đeo một cặp kính gọng vàng chống ánh sáng xanh, tạo thêm khí chất ôn hòa như ngọc.

' Dư Kiều đi đến bên bàn, đặt hoa quả và trà xuống rồi định quay người rời đi.

“A Kiều, cô đến chỗ giá tìm giúp tôi một quyển sách”

Dư Kiều không còn lựa chọn nào khác, đành đi đến chỗ chiếc giá sách chiếm chọn cả một mặt bức. tường.

Tiêu Định Bân nói tên sách: “Quyển ở kệ thứ tư, 1 thứ mười một bên trái.”

Kệ sách thứ tư quá cao, Dư Kiều không với tới nên bèn kéo chiếc ghế qua.

Cô lấy được quyển sách thì đưa cho Tiêu Plit Bân, vừa đặt xuống là Tiêu Định Bân lại nói.Mở giúp tôi trang 28.”

Dư Sinh không nhịn được mà liếc anh một cái, Tiêu Định Bân lấy nĩa xiên một miếng dưa lưới: “Không thấy tôi đang ăn hoa quả sao? Không còn tay để lật sách.”

Dư Kiều đành giúp anh mở sách trang số 28. “Ừm, lật tiếp trang sau!”

Anh lo ăn từng miếng hoa quả, còn Dư Kiều thì lo lật từng trang sách.

Đĩa hoa quả đã ăn hết, Dư Kiều thở hắt ra một hơi, cô có thể đi rồi chứ?

“Chữ viết của cô không tệ, giúp tôi sao chép tài liệu.”