Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 98: Bài hát quen thuộc



“Bài hát này... cô học ở đâu?”

Thời Viễn Sơn cố nén nỗi đau trong lòng rồi nhẹ nhàng hỏi.

Dư Kiều ngẫm nghĩ một lát, sau đó lấy giấy bút ra viết: “Hồi nhỏ thường nghe mẹ hát, sau này thì học theo đĩa CD”.

Thời Viễn Sơn gật đầu cười nói: “Cô hát rất hay, cho tôi cảm giác rất giống giọng của một người tôi từng quen hát. Ngoan, đừng sợ, tôi không phải người xấu, cũng không có ác ý gì, chỉ là nghe thấy cô hát hay nên nhớ tới người đó, vì vậy muốn gặp cô thôi”.

Dư Kiều gật đầu, vẻ đề phòng trong đáy mắt đã giảm dần, nhưng cô vẫn không dám buông bỏ hoàn toàn.

Thời Viễn Sơn lấy tiền ra, sau đó lôi hết tiền mặt bên trong ra đưa cho Dư Kiều: “Không còn sớm nữa, tôi không muốn khiến cô phải tan làm muộn, chút tiền này là thành ý của tôi, rất cảm ơn cô đã cho tôi được nghe lại bài hát yêu thích nhất”.

Dư Kiều không nhận tiền, chị Lam đã nhận thay rồi cười nói: “Đây là ý tốt của khách, em cứ cầm đi”.

Chị Lâm nhét tiền vào tay Dư Kiều, cô siết chặt sấp tiền dày cộp rồi nhìn bóng lưng Thời Viễn Sơn rời đi. Ông trông khoảng ngoài 40, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, gương mặt thì đàng hoàng, không có vẻ là người xấu. Dư Kiều thầm nghĩ có lẽ thật sự chỉ là ông thích bài hát này thôi.

Sau khi chia một ít tiền cho chị Lâm, Dư Kiều thu dọn đồ rồi tan làm.

Khi sắp đến ga tàu gần đó, điện thoại của Dư Kiều chợt đổ chuông.

Vì bị hạn chế về nói chuyện nên Dư Kiều rất ít khi nghe điện thoại, nhưng đây lại là số của dì Lâm.

Dư Kiều lập tức thấy lo lắng và nghe máy, giọng nói sốt sắng của dì Lâm vang lên: “Cô hai, cô mau về nhà đi, mẹ cô ốm rồi, có vẻ nặng lắm, giờ còn nói mê sảng nữa... Bà chỉ không cho gọi bác sĩ, cũng không cho tôi nói với cô, nhưng nể tình trước đó cô đã cho tôi tiền nên tôi mới lén gọi cho cô đấy...”

Dư Kiều chỉ thấy tai mình như nổ tung, dì Lâm còn nói gì đó tiếp nhưng cô không còn nghe thấy gì nữa, cô chạy nhanh đi bắt xe như bị điên, nhưng bao xe đi qua lại chẳng có cái nào chịu dừng lại.

Cô nghiến chặt hàm răng rồi lao ra giữa đường.

“Dừng xel”, Thời Viễn Sơn ngồi trên xe chợt hét lên với tài xế.

“Ông Thời, sao thế ạ?”, tài xế hoang mang đạp phanh rồi đỗ xe bên đường.

Thời Viễn Sơn mở cửa xe đi tới cạnh Dư Kiều, sau đó kéo cô vào ven đường rồi sầm mặt trách mắng: “Này cô gái, chán sống rồi à? Sao lại chạy ra giữa đường thế hả?”

Dư Kiều giơ tay lên lau nước mắt, khi nhìn rõ người đứng trước mặt, cô như người sắp chết đuối vớ được cái cột nên quỳ xuống nói: “Xin, xin ông...”

Chiếc xe lao nhanh như vũ bão về phía biệt thự nhà họ Dư.

Dư Kiều vô cùng sốt ruột, cả đường chỉ nhìn ra bên ngoài kính xe.

Thời Viễn Sơn lấy khăn giấy đưa cho cô: “Đừng lo, mẹ cô sẽ không sao đâu”.

Dư Kiều nhận lấy khăn giấy rồi chật vật nói một câu cảm ơn, nhưng hàng lông mày nhíu chặt của cô vẫn không giãn ra chút nào.

Thời Viễn Sơn thấy dáng vẻ mất hết hồn vía của cô thì thấy thương, ông ngẫm nghĩ rồi bảo trợ lý đưa một tấm danh thiếp cho Dư Kiều: “Nếu có việc gì cần tôi giúp thì cứ gọi cho tôi, gửi tin nhắn cũng được”.

Dư Kiều nhận lấy tấm danh thiếp rồi gật đầu.

Chiếc xe đỗ bên ngoài biệt thự nhà họ Dư, Dư Kiều mở cửa bước xuống rồi cúi gập người với Thời Viễn Sơn, sau đó mới chạy nhanh về phía cổng.

Dư Kiều không biết những bước chân vội vã của mình không phải vì người mẹ đang bệnh nặng, mà là đoạn đường đen tối nhất trong cuộc đời của cô.

Thời Viễn Sơn ngồi trên xe, nhìn cánh cổng nhà họ Dư mà cô đang chạy tới, sau đó mới bảo tài xế cho xe đi.