Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 103



Chỉ trong vài giây, bà ấy hốt hoảng chạy ra ngoài, tay ôm chặt điện thoại.

Chung Lê ngẩng đầu lên, bà ấy mới lo lắng nói: "Đang nói chuyện đột nhiên im bặt. Tôi nghe thấy có tiếng động, giống như là té xỉu. Tôi phải đi xem một chút!"

Vừa nói xong, bà ấy đã chạy ra cửa chính, cầm lấy áo khoác, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.

Dì Ngô có mấy người bạn quen biết trong tiểu khu, một số là chị em cũng làm bảo mẫu, và một số là người già sống ở đây.

Tên của chị Phân nghe quen quen, hình như là một bà lão góa bụa ở tầng một của một tòa nhà.

Chung Lê suy nghĩ một lúc, đặt sách xuống và đi ra ngoài.

Cô dựa vào trí nhớ của mình tìm kiếm, vừa bước vào đại sảnh của tòa nhà, liên thấy dì Ngô cùng mấy người vây quanh cửa, dì đang lo lăng giải thích tình hình cho quản lý, yêu cầu người đàn ông đó nhanh chóng mở cưa..

Người quản lý này nhìn còn trẻ, không biết là sợ chịu trách nhiệm hay là nghi ngờ bà ấy có động cơ gì, lặp đi lặp lại: "Bà có chắc là bị ngất đi không? Hay là điện thoại bị hỏng hoặc hết pin rồi... Bà có ở cùng bà ấy không?Các. người có quan hệ như thế nào? Bạn bè?... Không phải bà còn có thể liên lạc với gia đình bà ấy sao? Sao không để người nhà bà ấy qua...

"Con gái bà ấy ở nước ngoài, con trai thì rất ít liên lạc, vừa rồi lúc tôi gọi điện thoại cho anh ta, nhưng không tìm được người."

"Chúng tôi phải chịu trách nhiệm trước chủ nhà. Chúng tôi không thể mở cửa khi chưa được sự cho phép của chủ nhà."

"Nhưng con gái bà ấy hiện đang ở nước ngoài, vì vậy không thể liên lạc được."

Dì Ngô đã vội đến mức chân tay luống cuống.

Quản lý luôn giữ thái độ thận trọng: "Yên tâm đi, chúng tôi đã gọi cảnh sát và gọi xe cấp cứu rồi. Khi cảnh sát đến, nếu như yêu cầu mở cửa, chúng tôi sẽ hợp tác."

Dì Ngô lo lắng đến mức rơi nước mắt, không biết làm sao: “Bây giờ tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, phải hơn mười phút nữa xe cấp cứu mới đến, không biết có quá muộn không....."

Những người đứng xem cũng rất lo lắng, một người có kinh nghiệm sơ cứu đã lập tức mang theo thiết bị AED dứng ở đó.

Dù vậy nhưng cửa không vào được, không thấy người, không có cách nào cứu được.

Một người nói: "Bà ấy đã gần bảy mươi tuổi rồi, đột nhiên ngất đi rất nguy hiểm. Thời gian có thể cứu là rất quý giá. Bây giờ tốt nhất là ngay lập tức xem tình trạng của bà ấy, xem có bị ngừng tim hay không. Nếu nhịp tim ngừng đập, qua hơn mười phút thì không thể cứu được."

Quản lý cũng rất xấu hổ, không ngừng nhìn đồng hồ: "Anh không phải người nhà, chúng tôi chỉ dựa vào lời nói một chiều của anh mà tùy tiện mở cửa, đến lúc đó xảy ra vấn đề gì, thì anh cũng không sao cả. Nhưng chúng tôi thì lại không có cách giải thích với chủ nhà, anh gấp thì tôi cũng gấp, nhưng công ty chúng tôi có quy định, trừ những yếu tố bất khả kháng như hỏa hoạn, ai tự ý mở cửa mà không được sự cho phép của chủ nhà thì sẽ phải chịu trách nhiệm...."

Chung Lê trượt xe lăn tới, khí thế mạnh mẽ: "Mở

cửa." Quản lý do dự: "Mấy phút nữa là cảnh sát tới rồi, các ngươi chờ một chút..."

Chung Lê cau mày, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc và khí thế: “Thời gian vàng điều trị ngừng tim chỉ có bốn phút, anh đã mất ba phút rưỡi ở đây rồi, thời gian có thể điều trị sẽ biến mất trong vài phút nữa. Nếu như hôm nay bà ấy xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ nói với các con của bà ấy là do anh đã trì hoãn việc điều trị.

Quản lý đau cả đầu: "Vị tiểu thư này, chúng ta nói lý một chút, tôi chỉ là làm theo quy định của công ty..."

Chung Lê ngồi trên xe lăn, lời lẽ hào hùng: "Tính mạng người ta đang bị đe dọa, anh còn ở đây nói lý với tôi à?"

Anh ta lập tức bị nghẹn.

Chung Lê tiếp tục nói: " bằng không bây giờ anh suy tính một chút, mở cửa đi vào bị truy cứu, hay là gánh trách nhiệm của một mạng người, đến cùng cái nào anh có thể đảm đương không nổi."