Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 105



Giám đốc uản lý Hồ vội vàng nói: "Mau đưa bà Phó lên lầu. Nhất định phải chú ý an toàn!"

Tiểu Thôi đẩy Chung Lê trở lại tòa nhà số 12 và đích thân tiễn cô đến tận cửa nhà.

Lông mày của anh ta rũ xuống, Chung Lê nghiêng người nhìn anh ta và nói: "Vừa rồi tôi rất xin lỗi. Nếu công ty của anh truy cứu trách nhiệm của anh và muốn sa thải anh, hãy đến gặp tôi."

“A?” Tiểu Thôi sửng sốt một chút, cho rằng đây chỉ là lời nói xã giao, không cần nói lời cự tuyệt.

"Kỳ thật vừa nãy cô nói không sai, tính mạng một người đang gặp nguy hiểm, tôi lại do dự làm chậm chễ thời gian, không biết bà lão bây giờ có bị làm sao không, nếu như thật sự chậm trễ chữa trị, tôi thật sự sẽ không chịu được trách nhiệm này."

Chung Lê vỗ nhẹ vào tay vịn của xe lăn: "Không sao, chồng tôi rất nhiều tiền, cho nên tôi âm thầm nuôi anh cũng không thành vấn đề."

Tiểu Thôi đỏ mặt đến tận cổ. Anh ta không nhịn được hỏi lại: "Cô cùng bà lão kia có quan hệ như thế nào? Tại sao cô lại lo lắng cho bà lão kia như vậy?"

"Không có quan hệ." Chung Lê trả lời như một lẽ đương nhiên.

Tiểu Thôi trợn mắt hốc mồm: "Vậy cô..."

“Lúc đấy tôi thấy Dì Ngô của nhà tôi gấp đến độ bật khóc, nên tôi không thể mặc kệ.” Chung Lê nói, “Đó là bạn tốt của bà ấy, nếu bạn của bà ấy xảy ra chuyện gì, bà ấy sẽ rất đau lòng.”

Chung Lê đọc sách ở nhà, hai giờ sau, dì Ngô từ bệnh viện trở về, nói rằng bà lão đã được cứu và đã qua cơn nguy kịch.

"Chị Phân sống một mình, con trai không đáng tin cậy, nhiều năm không chăm sóc hay quan tâm bà ấy. Con gái thì hiếu thảo, mua cho bà ấy một căn nhà lớn, nhưng ấy lại kết hôn ở nước ngoài, mỗi năm chỉ về một lần, bà ấy bướng bỉnh không chịu để bảo mẫu chăm sóc. Con gái có mời vài người nhưng lại đuổi đi, bà ấy lớn tuổi như vậy, xung quanh không có ai trông chừng, nếu không phải lúc đó gọi điện thoại với tôi mà nghe thấy thì cũng sẽ không biết bây giờ người như thế nào”.

Dì Ngô chân thành cảm ơn Chung Lê: " hôm nay cảm ơn cô, nếu cô không ở đấy có thể bà ấy đã không được. cứu kịp thời. Tôi thậm chí không biết phải cảm ơn cô như thế nào."

Chung Lê gác đôi chân dài của mình lên bàn cà phê, thong thả lật sách: “Ừm, không biết dì có thể mang nho. cho tôi ăn không.”

Dì Ngô lập tức đứng dây: 'Tôi lập tức đi lấy cho cô."

Phó Văn Thâm bận rộn công việc đến muộn và lúc anh về nhà thì đã gần chín giờ.

Chung Lê đang ngồi trong phòng khách xem buổi biểu diễn thi khiêu vũ, một tay cầm cốc sữa nóng, dùng ống hút chậm rãi uống, tay kia thoải mái duỗi ra một bên.

Dì Ngô đang cẩn thận và chăm chú giúp cô sơn móng tay.

Nghe thấy anh trở về, dì Ngô ngẩng đầu lên hỏi anh có muốn ăn không.

Phó Văn Thâm nói không, vì vậy bà ấy lại cúi đầu và tiếp tục sơn một ngón tay củaChung Lê, vừa sơn vừa nói: "Ngón này so với ngón vừa rồi đẹp hơn một chút, hơn nữa còn trắng hơn."

Phó Văn Thâm liếc nhìn vài cái, anh xuyên qua phòng khách trở về phòng, nhưng không ai để ý đến anh.

Sau đó, sau khi Chung Lê tắm xong, Phó Văn Thâm đi ngang qua hành lang và nghe thấy cô đang nhờ người sấy khô tóc.

Anh quay người lại, mới đi được hai bước thì dì Ngô từ phòng giặt vội vã chạy tới, lướt qua anh và vào phòng. Chung Lê.

Phó Văn Thâm xoay người đi đến cửa phòng ngủ chính, trong phòng, dì Ngô đang đứng cạnh bàn trang điểm tay câm một máy sấy tóc, nhẹ nhàng dùng tay vén mái tóc dài của Chung Lê và cẩn thận sấy khô cho cô.

Chung Lê quay lưng về phía cửa nên không nhìn thấy anh, mái tóc đen nửa khô xõa tung sau lưng, bờ vai trắng nõn ẩn hiện dưới lớp dây đai.

Vừa bôi thứ gì đó lên tay, cô vừa dịu dàng nói với dì Ngô: "Dì có thể thoa sữa dưỡng thể cho tôi không, lau lưng tôi không với tới."