Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 108



Bữa sáng này còn đơn giản hơn bình thường dì Ngô làm cho Chung Lễ.

Chung Lê chắp tay trước ngực, vẻ mặt hạnh phúc, nói: 'Ây da, lần đầu tiên được ăn cơm chồng nấu, thật cảm động."

Phó Văn Thâm vẫn chưa ngồi xuống ăn cơm, anh về phòng thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài.

Vẻ mặt Chung Lê hạnh phúc, nói: "Ây da, chồng yêu còn làm bữa sáng cho em trước khi đi làm, thật là cảm động."

Phó Văn Thâm chậm rãi đeo đồng hồ, liếc cô một cái: "Cảm động thì đừng lãng phí."

Tuy bữa sáng không được phong phú như ngày thường nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Lúc Chung Lê vừa đọc tiểu thuyết vừa ăn, Tiểu Thôi đã đến.

Anh ta mang một giỏ hoa quả nhập khẩu đến, đặc biệt đến cảm ơn vì hôm qua Chung Lê đã nói đỡ trước mặt quản lí.

Sau khi trở về, quản lí không những không truy cứu trách nhiệm của anh ta mà còn khen anh ta thông minh, may mà anh ta kịp thời mở cửa, nếu không có người chết chủ nhà sẽ làm ầm lên, đến lúc ấy bọn họ sẽ gặp. phiền phức. Tổng giám đốc còn đặc biệt tuyên dương anh ta ở trong cuộc họp, nhấn mạnh tình huống đặc thù cần phải đặc bi xử lý. "Anh bị điều đến đây à?" Chung Lê ăn xong, lấy khăn lau miệng.

"Quản lí của chúng tôi thích nhất là trông mặt mà bắt hình dong, cô nhìn xem, hôm qua cô khen tôi, ông ấy ngay lập tức đã điều tôi đến đây." Tinh thần Tiểu Thôi phấn chấn, từ lúc đi vào khóe miệng đều cong.

Hai tòa ở ven sông này đều ở vị trí đắc địa, giá cả cao hơn một chút, đối tượng khách hàng cũng thuộc hàng top nên những quản gia có thể được điều đến phụ trách ở đây cũng phải là những người giỏi nhất.

Đặc biệt là tầng trên cùng. Mỗi tòa nhà ở đây có ba thang máy và một hộ gia đình, nhưng chỉ có thang máy trên tâng cao nhất là độc quyền.

'Thấy Chung Lê ăn xong bữa sáng, người giúp việc cũng không ở nhà, Tiểu Thôi lập tức chủ động thu dọn bát đĩa.

Lúc anh ta cảm ơn xong, chuẩn bị rời đi thì chuông cửa vang lên, anh ta nhìn qua mắt ở chuông cửa, quay đầu lại nói với Chung Lê: "Là Cao phu nhân."

"Cao phu nhân là ai?" Chung Lê hỏi.

"Chính là vợ của giám đốc Cao, tập đoàn thực phẩm Hảo Vị nổi tiếng." Tiểu Thôi giải thích, "Cô ta ở tòa 3, chính là vị phu nhân rất tích cực trong group phu nhân ở tiểu khu chúng ta."

Chung Lê ngạc nhiên, nhíu mày: "Còn có group phu nhân cơ à?"

Tiểu Thôi cũng ngạc nhiên: "Cô không tham gia à?”

Chung Lê ngẫm lại một chút, không hề có ký ức gì về group phu nhân gì đó, cộng thêm việc trước đây bị các vị phu nhân cười nhạo vì tiết kiệm và chăm chỉ, cô không tham gia cũng rất hợp lý.

"Mở cửa đi." Chung Lê buông quyển tiểu thuyết xuống, xoa tay, "Để tôi gặp bà ta."

Giám đốc Cao năm nay hơn sáu mươi tuổi, nhưng Cao phu nhân lại cực kỳ trẻ đẹp, xem ra cũng không đến ba lăm. Cô ta mặc một chiếc váy liền lệch vai, kiểu dáng thanh thoát, là mẫu mới được ra mắt tháng trước.

Nhìn thấy Tiểu Thôi, cô ta nói: "Tiểu Thôi, nghe nói anh được thăng chức, chúc mừng nha."

Tiểu Thôi định nói vài câu khiêm tốn liền bị cô ta cắt ngang: "Phó phu nhân có nhà không?”

"Có"

Cao phu nhân đi vào, ánh mắt nhanh chóng đảo một vòng quanh căn biệt thự trên tầng cao nhất, mỉm cười đi đến phòng khách: "Hôm qua lúc về tôi có nghe nói, Phó phu nhân tốt bụng đã cứu bà Vạn ở dưới tầng của chúng †a, hôm nay tôi đặc biệt đến thăm, không quấy rầy cô chứ?"

Chung Lê ngồi trên sô pha, tư thế thả lỏng và ưu nhã: "Khách sáo rồi. Cô ngồi đi."

Cao phu nhân lặng lẽ ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng đặt chiếc túi Hermes của mình xuống, ánh mắt nhìn thẳng Chung Lê, sau khi đánh giá một lúc mới nói: "Xem ra mọi người đồn không sai chút nào, Phó phu nhân đúng là một đại mỹ nhân."

Đối với những lời khen như này, trước giờ Chung Lê đều không từ chối mà tiếp nhận: "Cám ơn."

Cao phu nhân còn nói: "Cô xem, tôi ở đây lâu như vậy rồi mà không biết Phó Tổng kết hôn lúc nào, tin tức cũng quá kém rồi."