Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 125



Tòa nhà Quân Độ đảo tài chính.

Sau cuộc họp, Phó Văn Thâm trở lại văn phòng, Lộ Hàng ngay lập tức đưa đến một số tài liệu quan trọng và lần lượt báo cáo các công việc.

Nhưng báo cáo được một nửa, anh ta phát hiện bút ký tên của Phó Văn Thâm đột nhiên dừng lại.

Phó Văn Thâm cầm điện thoại di động trên bàn lên, †rong cuộc họp có một số cuộc gọi và tin nhắn chưa xử lý, ngón tay thuôn dài của anh trượt trên màn hình, nhưng không có tin tức gì từ nhà họ Chung.

Lộ Hàng dừng lại một chút, thấy anh đặt điện thoại xuống thì mới tiếp tục báo cáo tình hình.

"Kết quả sơ bộ cuộc thi thiết kế đồng hồ đã có, hội nghị phúc thẩm dự kiến vào ngày 3 tháng sau."

Với sự tài trợ và ủng hộ của Quân Độ, quy mô của cuộc thi thiết kế đồng hồ năm nay vượt xa mọi cuộc thi trước đó.

Ngoài hỗ trợ tài chính, Quân Độ còn bổ sung thêm một giải thưởng cho cuộc thi năm nay: Ba tác giả đoạt giải trong top 3 sẽ nhận được một đề nghị đãi ngộ từ Quân Độ.

Được làm việc tại Quân Độ và trở thành một thợ đồng hồ là mơ ước của nhiều nhà thiết kế, vì vậy số lượng bản thảo nhận được năm nay nhiều gấp mấy lần những năm trước.

"Lần này nhận được hơn 5000 bài dự thi từ trong và ngoài nước, ban tổ chức đã tiến hành đánh giá trình độ đối với những bài dự thi này, đánh giá ban đầu có 157 bài dự thi được vào vòng trong..."

Khi Lộ Hàng nói, anh ta nhìn thấy một người không bao giờ bị phân tâm trong lúc làm việc như Phó Văn 'Thâm đã nhấc điện thoại lên lần thứ hai.

Anh ta ngập ngừng hỏi: "Phó tổng, hay là lát nữa tôi quay vào nhé?”

Phó Văn Thâm rời mắt khỏi màn hình, đặt điện thoại xuống và lạnh lùng nói: "Tiếp tục đi."

Đường Thanh Hà, nhà họ Chung.

Trên đường đi, Tân Nghiên nói dẫn cô đi xem một ngôi nhà, Chung Lê nghĩ rằng mẹ cô sẽ mua một ngôi nhà, nên không nghi ngờ gì.

Đến khi xe dừng lại trước một tòa nhà, Chung Lê theo Tần Nghiên xuống xe, nhìn thấy trước mặt là căn biệt thự lớn, cô sửng sốt: “Mẹ, mẹ muốn mua căn biệt thự này sao?”

Căn biệt thự này thoạt nhìn có vẻ đã lâu rồi, nhưng từ diện tích và dáng vẻ theo phong cách châu Âu diễm lệ, cho đến khoảng sân vườn rộng mênh mông bao bọc xung quanh thì có thể nhận ra đây là gia đình giàu có.

Giá thành của ngôi nhà này không phải là thứ mà cô có thể dùng thẻ của Phó Văn Thâm mà mua được.

“Nhà của một người bạn, bây giờ họ không có ở đây, để mẹ dẫn con đi một vòng.” Tân Nghiên mở cửa, dẫn cô vào trong, “Con từng đến đây rồi, xem xem có ấn tượng gì không.”

Để không làm Chung Lê nghỉ ngờ trong chuyến đi hôm nay, nhà họ Chung đã cất công thu xếp, từ người giúp việc, người làm vườn cho đến tam phu nhân là Đái Văn Lệ, mọi người đều tạm thời bị mời ra ngoài, thậm chí một số bức ảnh và vật dụng dễ gây chú ý đều tạm thời đem cất.

Tại thời điểm này, nó là một ngôi nhà trống, hoàn †oàn không có người ở.

Chung Lê theo Tần Nghiên đi xung quanh tầng một, rồi đi lên tầng hai và tầng ba với sự thích thú.

Sau khi tham quan xong những nơi khác, Tân Nghiên mở cửa phòng ngủ của Chung Lê.

Biệt thự nhà họ Chung rất lớn, lầu ba dành cho những đứa cháu ở, phòng của Chung Lê ở phía đông, trước đó ông nội Chung vì để dụ cô về nhà nên đã sửa sang lại, mở rộng phòng chứa đồ của cô.

Mở cửa ra, trong phòng vẫn còn thoang thoảng hương thơm dù đã lâu không có người ở.

Chung Lê cảm thấy một cảm giác quen thuộc ùa về.

Bước vào cửa là căn phòng ngủ, bức tường được. sơn màu kem, tất cả đồ nội thất đều là tông màu sáng ấm áp, trên tường treo một số bức tranh trang trí, có vài chỗ có dấu vết treo ảnh, có lẽ đã bị đem đi giấu.

Chiếc giường màu trắng ngọc trai, những màn che xinh đẹp được treo rủ xuống từ trên trần nhà, trên giường, trên ghế sô pha, trên kệ, đâu đâu cũng có thể thấy những con thú nhồi bông, trông có vẻ lộn xộn nhưng thực ra được sắp xếp một cách có trật tự.