Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 129



Chung Lê thích mèo, chính xác là thích Tây Tây, còn

Mạnh Nghênh là một người trung thành với chó, nhà cô ấy có hai con chó, chúng cùng là những chú chó hoang nhỏ có duyên được nhận nuôi, một con là Labrador đen và một con màu trắng, chúng là chị em ruột.

Chung Lê đến cửa hàng thú cưng để mua thứ gì đó cho Tây Tây, gọi Mạnh Nghênh ra đi chung, tình cờ là thức ăn cho chó trong nhà cô ấy cũng gần hết, hai con chó lớn ăn, chúng có thể ăn hết năm mươi cân thức ăn †rong một tháng, không tính các loại thực phẩm đóng hộp khác, thịt sống, trái cây và rau quả, v.v.

Mạnh Nghênh nói rằng thật khó để tưởng tượng việc Phó Văn Thâm "cưỡng bức mèo", cô ấy thực sự không thể hình dung ra hình ảnh một tổng giám đốc độc tài như Phó Văn Thâm đang bóc lột một con mèo trong não mình.

"Cậu thử nghĩ xem, khi đang họp, anh ấy đang ngồi ngay thẳng, tÌ mỉ, mặc một bộ âu phục màu đen, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, cấp dưới ngồi bên cạnh đột nhiên chú ý tới, trên người tổng giám đốc lạnh lùng có một sợi lông mèo trắng..." Mạnh Nghênh chậc chậc chậc, "Rất không hài hòa. Nó không phù hợp với tính cách của Phó Văn Thâm."

Chung Lê nheo mắt và tưởng tượng ra cảnh này: "Đột nhiên tớ cảm thấy chồng tớ có chút đáng yêu."

Mạnh Nghềnh:?

Dễ thương ở chỗ nào.

Chung Lê đang tùy chỉnh khung leo trèo cho mèo. †rong một cửa hàng, cô dự định cải tạo một căn phòng trống hướng nam dành cho khách thành chuồng mèo, phòng ngủ có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, rất sáng sủa, chỉ cách phòng ngủ chính một bức tường, đến lúc đó dùng cửa tự động nhỏ cho mèo, Tây Tây có thể ở giữa hai phòng ngủ, đến và đi tự do.

Cô ngồi trong phòng khách của cửa hàng, trò chuyện với nhà thiết kế về những ý tưởng sơ bộ của mình, nhà thiết kế ghi lại tất cả các yêu cầu của cô.

"Từ thứ Ba đến thứ Năm tuần sau, công nhân của chúng tôi có thể đến đo đạc, Cô Chung, cô thấy ngày nào tiện cho cô? Chúng tôi sẽ sắp xếp công nhân đến trước cửa. Sau khi đo đạc xong, tôi sẽ đưa ra phương án kế hoạch cụ thể cho cô trong vòng một tuần, đến lúc đó cô vẫn có bất kỳ ý tưởng nào khác hoặc không hài lòng, cửa hàng của chúng tôi có thể cung cấp các kế hoạch sửa đổi bất cứ lúc nào."

Nhà thiết kế nói: "Nếu không có vấn đề gì nữa, bây giờ chúng ta ký hợp đồng chứ?”

Chung Lê gật đầu: "Được thôi."

Nhà thiết kế đi in hợp đồng, Mạnh Nghênh cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi cô: “Chuyện này cậu đã thảo luận với Phó Văn Thâm chưa?”

“Tớ đã nói rồi.” Chung Lê nhặt tờ quảng cáo trên bàn cà phê, trong đó có rất nhiều phương án thiết kế của họ. Phong cách thiết kế của cửa hàng này phù hợp với mong muốn của Chung Lê, tất nhiên, giá chào bán không hề rẻ. "Anh ta đồng ý."

Mạnh Nghênh không biết là lãng tai hay là nghe. không hiểu, lập tức lặp lại: "Anh ta đồng ý?"

Chung Lê: "Đúng vậy."

Sau khi xác nhận, Mạnh Nghênh rơi vào một khoảng im lặng kéo dài khó hiểu.

Khi nhà thiết kế đến với hợp đồng đã in, Chung Lê đã xem qua và lấy bút ký.

'Trơ mắt nhìn người chị em tốt một mình đào hố nhảy vào, mỗi ngày không ngừng nỗ lực đào hố sâu hơn, Mạnh Nghênh không đành lòng, vô thức năm lấy tay cô.

“Sao vậy?” Chung Lê cảm thấy hôm nay cô ấy có chút kỳ quái.

Mạnh Nghênh thấp giọng nói: "Cậu không phải định ly hôn với anh ta sao, sớm muộn gì cũng dọn ra ngoài ở, †ại sao ra sức nhiều như vậy?”

Chung Lê nhẹ nhàng hỏi: "Sao cậu biết ngôi nhà sẽ không thuộc về tớ?"

Mạnh Nghênh thiếu chút nữa cắn đứt lưỡi của mình: "... Bạn yêu à, cậu thật là có tham vọng."