Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 137



Biết được Hứa Dịch Châu muốn đến nhà xem mèo, ánh mắt thẳng tắp của Chung Lê quan sát anh ta hai giây, bỗng nhiên mỉm cười: "Vậy tôi đương nhiên rất hoan nghênh nha."

Hứa Dịch Châu tuyệt đối không cảm thấy đây là tín hiệu thân thiện, ngược lại còn nghỉ ngờ liếc mắt nhìn cô một cái.

Lúc về đến nhà, mắt thấy Chung Lê cực kỳ thuận tay đem áo gió cởi ra đưa cho Phó Văn Thâm, ngồi lên ghế, duỗi chân bảo Phó Văn Thâm cởi giày cho mình.

Động tác phải nói là rất tự nhiên, cứ như đã diễn tập cả trăm ngàn lần, khắc thành thói quen trong xương cốt.

Theo lý mà nói, nếu không phải Phó Văn Thâm bình thường đến không thể bình thường hơn, Hứa Dịch Châu còn phải hoài nghi có phải Chung Lê hạ cổ gì anh hay không.

Tuế Tuế từ trong trong phòng ngủ Phó Văn Thâm đi ra, bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, đi hai bước duõi lưng một cái, lại đi thêm hai bước nữa rồi ngáp một cái.

Hứa Dịch Châu đối với đại tiểu thư Chung Lê hất mũi trừng mắt, nhìn thấy mèo của cô ngược lại rất ôn nhu.

"Đã lớn vậy rồi.', anh ta nhấc ống quần ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Tuế Tuế, "Lại đây."

Có thể là do chủ sao vật vậy, Tuế Tuế mười phần cao ngạo đối với Hứa Dịch Châu, liếc mắt một cái, cũng không thèm để ý, ngồi xổm xuống tại chỗ bắt đầu liếm móng vuốt.

Hứa Dịch Châu gọi "Tuế Tuế" nửa ngày, nó cứ như điếc có chọn lọc, không hề phản ứng.

Nhưng Phó Văn Thâm vừa đi qua bên cạnh, nó lập tức đứng dậy, điên cuồng đuổi theo, dính sau chân anh như một cái đuôi.

Hứa Dịch Châu đối với chuyện này rất không phục: "Hứ, sao lại thân thiết với anh ta thế, không để ý tới tôi?"

Con mèo này năm đó là anh ta và Phó Văn Thâm nhặt được, khi đó còn chưa to bằng một bàn tay, trốn trong đống rác lạnh run, trên người không biết là bị người làm hay bị chó căn, bị thương rất nghiêm trọng, lông chỗ rụng chỗ bết, tro bùn trộn lẫn với máu, một chút cũng không nhìn ra được đây là một con mèo lông dài màu trắng.

Phó Văn Thâm đưa nó đến bệnh viện, gánh tất cả chi phí, chữa khỏi vết thương cho nó.

Hứa Dịch Châu biết anh muốn nhận nuôi con mèo này.

Người này từ mười mấy tuổi đã có cái tính tình trầm mặc ít nói này, mẹ anh quản anh nghiêm đến mức bất cận nhân tình, không cho phép anh có bất kỳ suy nghĩ nào khác ngoài "chính nghiệp" trong đầu, đến nỗi ngay từ khi còn nhỏ, bất kỳ hoạt động giải trí nào cũng đều không được phép, ngay cả có được một món đồ chơi cũng là hy vọng xa vời.

Con mèo con yếu đuối đến mức không thể sống một mình, có lẽ là yêu cầu duy nhất của anh trong gia đình nhiều năm qua, vậy nhưng vẫn bị từ chối không cho bất kỳ cơ hội nào.

Về sau không biết sao Chung Lê lại nhặt được, không nghĩ tới vẫn nuôi đến giờ.

Mèo có thể sống đến tuổi mười mấy là rất hiếm, thoạt nhìn nó ở nhà Chung Lê sống cũng không tệ.

Giờ ngẫm lại, Phó Văn Thâm có siêu nhiều kiên nhẫn với Chung Lê so với người khác, nói không chừng là bởi vì con mèo này.

Hứa Dịch Châu dùng sức cả người nghĩ không ra, rốt cuộc cũng không thể làm cho Tuế Tuế liếc mắt một cái đối với nửa ân nhân của mình.

Có thể là trong nhà anh ta nuôi chó, trên người có mùi chó nên Tuế Tuế không thích lắm.

Dì Ngô rất quen thuộc với Hứa Dịch Châu, nhìn thấy anh ta đến cũng rất nhiệt tình, pha cho anh ta loại trà tốt nhất trong nhà, cắt đĩa trái cây bưng lên.

Trong đó có một cái bát nhỏ được đưa riêng cho Chung Lê.

Phó Văn Thâm nhận được cuộc gọi của công ty trong thư phòng, dì Ngô đưa trái cây xong liền trở về trong phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị bữa tối.

Chung Lê cùng Hứa Dịch Châu hai người ngồi trong phòng khách, bưng chén thủy tinh một bên từng ngụm từng ngụm ăn, một bên lấy ánh mắt đáng giá Hứa Dịch Châu.

Cô nhìn từ trên xuống từ trái qua phải, người này ngoại trừ có chút đẹp trai, thật sự nhìn không ra có chỗ nào đáng để Mạnh Nghênh thầm mấn.

Nhưng loại chuyện yêu thích này, rất khó nói rõ ràng, có người liếc mắt cái là vạn năm, có người tiêu hết tâm tư cũng chỉ đổi lại sự khinh thường——ví dụ như thái độ Tuế Tuế đối với Phó Văn Thâm cùng Hứa Dịch Châu.