Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 139



Chung Lê lập tức bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội gọi: "Chồng..."

Phó Văn Thâm lạnh lùng nhìn đi chỗ, sau đó nhấc chân đi qua phòng khách.

Hứa Dịch Châu cơm cũng chưa ăn, nhưng anh ta cảm thấy cứu lấy mạng sống của mình quan trọng hơn, nên anh ta nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Dì Ngô thấy anh ta định rời đi, Phó Văn Thâm cũng không có ý định giữ người, bà ấy cảm thấy rất khó hiểu nên đuổi theo anh ta đến tận cổng, Hứa Dịch Châu nói: "Tôi ở đây quá nguy hiểm. Lần sau có dịp tôi sẽ quay lại."

Anh ta thực sự sợ người phụ nữ hồng nhan họa thủy tên Chung Lê này.

Trong bữa tối, bầu không khí trên bàn vô cùng im lặng đến đáng sợ.

Phó Văn Thâm thường cũng không thích nói chuyện, nhưng khi Chung Lê nói chuyện với anh, thì anh sẽ lắng nghe và đôi khi cũng sẽ đáp lại, nhưng hôm nay dường như anh đột nhiên bị điếc mà hoàn toàn phớt lờ cô.

Chung Lê nhờ anh đưa cho mình lọ muối biển, nhưng anh chỉ nhìn cô một cái rồi quay đi mà không đưa cho cô.

Dì Ngô đứng bên cạnh nhìn người này rồi lại nhìn người kia, sau đó cẩn thận đưa lọ muối biển cho Chung Lê.

Cho đến sau khi ăn xong bữa tối.

Chung Lê ngồi trên ghế sofa, để cho con mèo Tây Tây năm trên đùi mình rồi vuốt ve bộ lông, rồi gọi một tiếng: "Chồng, em muốn uống nước."

Không ai để ý cô.

Cô gọi "chồng" thêm mấy lần nữa nhưng trong nhà vẫn im ăng mà không một ai đáp lại.

Cuối cùng, dì Ngô lặng lẽ mang cho cô một cốc nước ấm, khế nháy mắt với cô.

Chung Lê quay đầu lại thì thấy Phó Văn Thâm đang ngồi làm việc trên bàn trong phòng khách, cách cô chưa đầy mười mét, nhưng lại xung quanh giống như có thiết bị cản chở tín hiệu, ngăn chặn tất cả giọng nói của cô.

Chung Lê che đầu: "Ừm, đầu đau quá, có phải là chấn động não lúc trước vẫn chưa khỏi không."

Phó Văn Thâm liếc cô một cái nhưng cũng chẳng quan tâm.

Đàn ông thật vô lý, bọn họ cho phép mình nuôi tiểu yêu tinh ở bên ngoài, nhưng lại không cho phép vợ mình gọi người đàn ông khác là “anh”.

Chung Lê vỗ mông con mèo Tây Tây rồi đứng dậy khỏi ghế sofa, đi dép lê vào rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phó Văn Thâm.

Phó Văn Thâm thấy cô đến gần cũng không có phản ứng nào, ánh mắt nhìn xuống một tài liệu một cách chăm chú.

Chung Lê nhìn anh một lúc rồi tựa cằm lên vai anh. Cô nhìn thấy một bên mặt bên của Phó Văn Thâm có vài nếp nhăn mờ.

Phó Văn Thâm thấy trên vai anh đột ngột có thêm cái đầu anh cũng không có biểu hiện gì.

"Chồng ~" Chung Lê ngọt ngào gọi.

Phó Văn Thâm vẫn bất động như núi.

Chung Lê đưa tay kéo góc áo anh, nhẹ nhàng lung lay, thanh âm dặt dẹo, nghe rất là đáng thương: "“anh”... anh không để ý tới tôi sao”

Vẫn không có phản hồi.

Tay đang lật tài liệu của anh hơi ngừng lại, cũng không nhìn cô, âm thanh nhàn nhạt: “Em đối với ai cũng gọi là “anh” sao”. Quả nhiên là bởi vì chuyện này mà tức giận.

Người đàn ông này.

"Anh không thích tôi gọi anh là “anh” sao?" vẻ mặt Chung Lê hiện lên một tia thất vọng, nói: "Vậy sau này tôi sẽ không gọi anh như vậy nữa."

Phó Văn Thâm cuối cùng cũng quay đầu nhìn cô, lông mi rõ ràng, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm không rõ suy nghĩ.

Chung Lê úp mặt vào bả vai anh và cười đến mười phần đáng yêu: "Tôi lừa anh thôi."

"Đừng tức giận, từ nay về sau chỉ gọi anh là “anh”, được không?”

Cô nghiêng đầu về phía trước, ghé vào tai Phó Văn Thâm và nhẹ nhàng nói: "Anh ~ Anh ~"

“Bớt giận chưa?” cô hỏi. Phó Văn Thâm vẫn không nói lời nào.

Chung Lê đứng dậy khỏi ghế: "Vậy anh cứ mặc kệ không để ý tới tôi đi”