Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 155



'Trong một căn phòng

Trình Vũ Ngũ đam mê nhất là ăn uống vui chơi, câu lạc bộ cưỡi ngựa này đã mở được vài năm, bọn họ từ nhỏ thường xuyên đến chơi, nhưng Trình tiểu thiếu gia cảm thấy nơi này rất nhiều chỗ không hợp ý, nên đã dùng số tiền lớn mua từ trong tay chủ nhân cũ sau đó dựa theo sở thích của mình mà tu sửa lại để kinh doanh.

Anh ta là người có nghĩa khí, trước khi chính thức kinh doanh nói là phải mời anh em bằng hữu tới thử chơi, Phó Văn Thâm cùng Hứa Dịch Châu tự nhiên như cũ xếp ở đầu danh sách khách mời của anh ta.

Địa điểm chuồng ngựa nằm ở phía tây vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố một tiếng rưỡi lái xe. Trình Vũ Ngũ gần đây rất hiếu thuận với tổ tông của mình, sáng sớm tự mình đến nhà Mạnh Nghênh đón người.

Bọn họ đến sớm, lúc đến nhân viên trường ngựa mở miệng là kêu Trình tổng, tiểu tử này ở bên ngoài lôi kéo rồi ném chìa khóa xe vào tay người ta, hướng Mạnh Nghênh nâng cằm: "Vào đi. ”

Trình Vũ Ngũ dẫn Mạnh Nghênh đi tham quan khách sạn mới xây dựng một vòng, đắc ý hỏi: "Thế nào? ”

"Không tồi không tồi."

Mạnh Nghênh khen: "Em trai giỏi thật đấy. ”

Trình Vũ Ngũ mang cho cô một ly cocktail, hai người cùng ngồi ở bar ngoài trời ở lầu một chờ những người khác đến.

Người đàn ông quan trọng nhất chính là uy tín, hứa làm trâu làm ngựa cho Mạnh Nghênh ba tháng, thì nhất định Trình Vũ Ngũ nói lời giữ lấy lời, chỉ cần cô ấy gọi là đến, nhưng anh ta cũng không nghĩ tới Mạnh Nghênh lại thực sự sai anh ta dắt chó mỗi ngày.

Vốn dắt chó đi dạo cũng không phải việc to tát gì, Hứa Dịch Châu cũng nuôi chó, có khi có việc không thể về nhà, cũng sẽ để cho anh ta giúp đỡ dắt chó đi chơi.

Nhưng hai con chó của Mạnh Nghênh quả thực chính là như trâu điên, vừa ra khỏi cửa liền bắt đầu vọt lên phía trước mà chạy, anh ta dùng sức của tám con ngựa cũng đều không kéo được.

Dắt chó một lần tương đương với chạy một chuyến nửa con ngựa, anh ta đều hoài nghi một nữ sinh gầy yếu như Mạnh Nghênh bình thường giống như sắp bị chó thả diều.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này, anh ta ngược lại chậm rãi quen thân với Mạnh Nghênh.

Trước kia anh cho rằng Mạnh Nghênh và Chung Lê cùng một giuộc, thích làm loại tiết mục kéo bè kết phái, cô lập bắt nạt người khác, anh coi thường những chuyện đó nhất. Sau khi thân thiết rồi anh lại phát hiện ra hoàn toàn không phải vậy, tính cách Mạnh Nghênh so với rất nhiều nam sinh đều thẳng thắn thoải mái hơn nhiều, người thẳng thắn nói chuyện sảng khoái, chưa bao giờ. làm những chuyện hư hỏng kia.

Trình Vũ Ngũ gần đây liên tục thua trong tay Chung Lê hai lần, thật ra chậm rãi cũng ý thức được, ấn tượng trước đó của mình đối với Chung Lê tựa hồ như có sai lệch rất lớn.

Anh ta không hiểu là vấn đề gì, nhịn không được hỏi Mạnh Nghênh: "Sao cô lại làm bạn với Chung Lê? ”

Mạnh Nghênh đang ăn pizza, vẻ mặt khó hiểu: "Tại sao tôi không thể làm bạn với cô ấy? ”

"Không biết." Trình Vũ Ngũ trừng to hai mắt nói thật,

"Trước kia cảm thấy cô ấy là đại tiểu thư bị chiều hư, điêu ngoa tùy hứng, còn cô lại là chó săn của cô ấy. ”

"Chó cái con mẹ cậu!" Mạnh Nghênh ném pizza về phía anh, Trình Vũ Ngũ linh hoạt né tránh.

Mạnh Nghênh rút một cái khăn ướt lau tay, xoay lại bày ra tư thế thân mật nói chuyện dong dài: "Sự hiểu lầm của cậu đối với chúng tôi thật lớn. ”