Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 158



Chồng mới cưới của Triệu Tinh Xán kết hôn chưa được mấy ngày đã bị điều đi công tác, cô ấy mấy nay luôn ở nhà nhàn rỗi đến mức mốc meo, biết bọn họ muốn đến trường đua ngựa chơi, còn tự mình gọi điện thoại hỏi Trình Vũ Ngũ vì sao không mời.

Tiêu cùng với đám huynh đệ đủ màu sắc của Trình Vũ Ngũ cũng có mặt, còn có mấy đứa em trai trước kia gặp qua ở câu lạc bộ.

Chung Lê vừa tiến vào, một đám người phảng phất đều đột nhiên bị rót đầy năng lượng, nhiệt tình chào hỏi. "Chị tiểu Lê."

"Chị Chung Lê." Cái gì cũng gọi được.

Còn có Trình Vũ Ngũ trong đó có vẻ đặc biệt nổi bật: "Chào bà nội. ”

Một đám người nhìn chằm chằm vào anh ta, vẻ mặt không thể tưởng tượng được. Trình Vũ Ngũ lại như không có gì, bình tĩnh nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy người đàn ông đích thực nói lời giữ lấy lời à? ”

Những người khác: "...

Trình Vũ Ngũ lại nhìn Phó Văn Thâm một chút, khóe miệng giật giật, do dự trong giây lát rồi gọi: "Ông nội."

Đám người kia nghe vậy thì phì cười, phun hết rượu, cười đùa không ngừng.

Phó Văn Thâm ánh mắt vi diệu nhìn về phía anh ta, dừng bước.

Trình Vũ Ngũ vò đã mẻ không sợ sứt giải thích: "Cô ấy là bà nội của tôi, vậy thì anh không phải là ông nội của tôi sao."

Chung Lê ở bên cạnh đã cười đến muốn gãy lưng rồi, dựa lên người Phó Văn Thâm nói: "Chồng à, anh mau phát lì xì cho cháu trai đi kìa."

Trình Vũ Ngũ liếc nhìn đám người đang cười hô hố không ngừng, cuối cùng là không nhịn được mở miệng hỏi: "Hai ngươi rốt cuộc là lúc nào...... Ưmm?"

Hứa Dịch Châu lấy tay bịt miệng đem anh ta kéo qua một bên, sau khi lấy tay ra chùi chùi lên trên quần áo đối phương: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, ngoan."

Khi mọi người đến nơi, mấy cô gái vui vẻ cùng nhau đi thay quần áo cưỡi ngựa, khi họ đi ra, một đám đàn ông đều đưa mắt nhìn.

Trình Vũ Ngũ chịu trách nhiệm thanh toán tiền, và lão Thôi, người hợp tác với anh ta, mới là người thực sự phụ trách hoạt động của câu lạc bộ cưỡi ngựa này.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Anh ta có chút phấn khích khi đây là lần đầu tiên gặp Phó Văn Thâm, đứng bên cạnh anh, mồm miệng lưu loát nói về các phần nâng cấp khác nhau cho trường đua ngựa lần này, cũng như một con ngựa đua thuần chủng được nhập khẩu từ Anh trước đây.

Phó Văn Thâm bình tĩnh lắng nghe, ánh mắt anh rơi vào phía trước.

Các cô gái mặc trang phục cưỡi ngựa rất khí phái hào hùng, Chung Lê đi đến giữa, mặc một bộ quần áo cưỡi ngựa màu trắng tinh khiết và đôi giày cưỡi ngựa dài bằng da màu đen, ngoại trừ xinh đẹp ra, cô còn có một loại tư thế hiên ngang khác.

Chất vải co giãn ôm sát vóc dáng, vòng eo và hông thon gọn được phô diễn chuẩn xác, đặc biệt là cặp chân dài thẳng tắp khó rời mắt.

Trong sự im lặng, ai đó đã huýt sáo một cái.

Vài người bên cạnh đồng thời quay đầu nhìn tóc màu xanh, Phó Văn Thâm cũng khẽ liếc nhìn.

'Tóc màu xanh lúc này mới ý thức được mình đã thuận miệng huýt sáo, vẻ hèn mọn trên mặt lập tức biến mất, như thể dưới mông mọc ra một cái đinh, dục vọng cầu sống của cậu ta tăng vọt, nhanh chóng nghĩ ra: " Là tôi huýt sáo với chị MạnhI"

“Huýt con mẹ cậu ấy!" Trình Vũ Ngũ đá cậu ta một cước, “ Chị Mạnh là người cậu có thể huýt sáo như vậy à?”

Hứa Dịch Châu từ bên cạnh liếc cậu ta một cái.

Tóc màu xanh che chân mình: "Cứt chó...

Mấu chốt là Chung Lê không thể huýt sáo như vậy, vì cô là người phụ nữ đã có gia đình, người còn lại trẻ như em gái ruột của mình, chỉ có Mạnh Nghênh là cậu ta cảm thấy an toàn hơn. Nhưng cậu ta lại quên mất bây giờ Mạnh Nghênh là tổ tông của Trình Vũ Ngũ.

“Xin lỗi!" Trình Vũ Ngũ nói.

'Tóc màu xanh ngay lập tức đứng dậy và cung kính cúi đầu trước các cô gái: "Thật xin lỗi các chị em."

“Không sao.” Chung Lê vuốt tóc mình, ôn nhu nói: “Bị mê hoặc không phải lỗi của cậu, là bởi vì chúng tôi quá đẹp đi.”