Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 177



Đêm quá dài, ánh sáng trắng thỉnh thoảng lóe lên khiến mọi thứ trở nên nhợt nhạt, tiếng sấm rầm vang khắp bầu trời trong thành phố, những tòa nhà đóng kín cửa không thể ngăn cách hoàn toàn, âm thanh dường như rung lên bên tai cô.

Chung Lê rất khó ngủ lại sau khi tỉnh giấc, bộ não. tỉnh táo khác thường của cô thích nhớ lại một số hình ảnh ghê rợn vào lúc này. Cô chợt nhớ đến một bức ảnh ghê rợn mà cô đã xem trên mạng cách đây không lâu.

Cô dâu mặc váy cưới màu đỏ vén khăn trùm đầu lên một nửa, lộ ra khuôn mặt xám xịt và bi thương, miệng đỏ sẵm gần như đen kịt, hai mắt như hai hố đen sâu thẳm chảy ra hai hàng nước mắt bằng máu...

Dừng lại!

Chung Lê buộc mình không được nghĩ về điều đó, nhưng cô càng kiềm chế bản thân hình ảnh càng rõ ràng.

Cô mở mắt để bản thân tỉnh táo lại, vừa đúng lúc một tia sáng đột nhiên lóe lên, chưa kịp chiếu sáng cả gian phòng đã nhanh chóng vụt tắt.

Tiếng mưa như sóng cuộn, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

Một đêm mưa dữ dội như vậy luôn đầy rẫy nguy hiểm, nỗi kinh hoàng của những ngôi biệt thự bỏ hoang, những vụ án mạng kỳ lạ và bí ẩn... rất thích được phát hiện vào những lúc này.

Có lẽ tầng trên cùng quá gần với bầu trời đêm, quá gần với những đám mây đen, nên những tia sét đều rất gần.

'Tấm kính chắc chắn dường như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào giữa tiếng mưa rầm vang, Chung Lê vô cùng sợ hãi, muốn ôm Tây Tây để bảo vệ mình nhưng tay cô không sờ thấy gì cả.

Tây Tây vẫn nằm bên cạnh cô trước khi đi ngủ, đã biến mất.

Chung Lê không biết liệu đó có phải là một sự kiện siêu nhiên hay Tây Tây lại lẻn đi đâu đó, nhưng vào lúc cô không chạm thấy con mèo thì sự u ám và nỗi sợ hãi đột nhiên đạt đến đỉnh điểm.

Năm phút sau, Chung Lê lặng lẽ mở cửa phòng Phó Văn Thâm và lẻn vào.

Khi tia chớp lóe lên, cô mới mò mẫm đến cạnh giường, dưới ánh sáng trắng lóe lên, cô đã nhìn thấy con mèo đang nép vào nửa giường còn lại.

Mèo có thính giác nhạy bén, cô vừa đi vào Tây Tây đã tỉnh giấc, lười biếng ngẩng đầu lên, cơ thể bất động, đầu quay sang phía cô.

Chung Lê đứng cạnh giường và chọc vào mông nó. Con mèo già này rất giỏi trêu đùa cô, nửa đêm đầu ngủ trong phòng cô, nửa đêm sau lại lẻn vào phòng Phó Văn Thâm

Biết san sẻ tình thương quá ha?

Cô cúi người bồng Tây Tây đi, đúng lúc này, một tia sáng đột nhiên lóe lên, sau đó là một tiếng sấm vang dội hơn so với trước đó.

Rèm cửa trong phòng Phó Văn Thâm không đóng chặt, nên tia sét sáng hơn và nhợt nhạt hơn phòng của cô, Chung Lê bỗng chốc giật mình, theo phản xạ nhảy lên giường.

Cô không biết Phó Văn Thâm có bị cô đánh thức hay không, cô duy trì tư thế nằm sấp, đang định quan sát kỹ lưỡng thì bỗng nhiên đèn bật sáng.

Giọng nói của Phó Văn Thâm vang lên: "Cô đang làm gì vậy?"

Chung Lê ban đầu đến để tìm con mèo, bây giờ nhìn chằm chằm vào mắt anh vài giây thì đột nhiên thay đổi ý định.

Rõ ràng vai trò của Phó Văn Thâm có tác dụng hơn con mèo, với khuôn mặt lạnh lùng và tính cách cặn bã của anh, những con ma đến trước mặt anh đều phải cúi đầu trước.

Chung Lê nói với một giọng nhẹ nhàng, "Em sợ sấm sét.”

Tên cặn bã kia hiển nhiên không hề thương xót cô, đôi mắt đen của Phó Văn Thâm nhìn cô, tỏ thái độ không rõ ràng.

"Em muốn ngủ ở phòng anh."

Chung Lê ngồi trên giường và nhìn quanh phòng, trong phòng ngủ này không có ghế sô pha để ngủ. Cô suy nghĩ một lúc rồi quay lại hỏi Phó Văn Thâm: "Anh có thể ngủ trên sàn không?”

Phó Văn Thâm không nói gì, trong sắc mặt bình thản của anh có thể thấy được những con chữ: Cô nghĩ sao?