Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 196



“Em hiểu rồi." Triệu Tinh Xán nói, “Cô ta nhất định muốn đưa chị đến gặp người mẫu nam, tìm cơ hội dụ chị tiếp xúc thân mật với người mẫu nam, sau đó nhân cơ hội chụp ảnh vu khống chị ngoại tình! Đến lúc đó sẽ đưa cho anh Thâm xem, anh ấy tức giận lên là chị xong đời!"

Mạnh Nghênh sửng sốt: "Thì ra cô ta có ý định như vậy"

Con tiểu yêu tinh chủ động tấn công thực sự nằm ngoài dự đoán của Chung Lê.

Bạch Nguyệt Quang này cũng thật to gan lớn mật.

Chung Lê nheo mắt: "Tốt lắm, cô ta đã thành công khơi dậy hứng thú của tớ, tớ sẽ đến gặp cô ta."

Triệu Tỉnh Xán thở dài: "Em cũng muốn đi, nhưng hôm nay em phải cùng chồng về ăn tối."

“Có tớ ở đây." Mạnh Nghênh mạnh dạn tuyên bố chắc nịch: “Bảo bối, yên tâm đi, đến lúc đó cứ để mẫu nam tới tìm tớ."

Chung Lê liếc nhìn cô ấy: "Ngay cả Tây Tây cũng có thể nghe được lòng dạ của cậu đấy."

Tống Thanh Mạn đã gửi địa chỉ của trường quay, khi Chung Lê và Mạnh Nghênh đến thì họ mới bắt đầu quay.

'Tống Thanh Mạn ngồi sau màn hình, đeo tai nghe và chỉ đạo công việc tại chỗ một cách có trật tự, rất ra dáng của một nữ đạo diễn trẻ tuổi.

Nhìn thấy Chung Lê và Mạnh Nghênh, trên khuôn mặt vốn nghiêm túc của cô ta liền nở một nụ cười, cô ta vây tay chào, tháo tai nghe ra và đích thân đứng dậy ra đón họ.

"Hai người đến rồi à."

“Chị mời thì đương nhiên là tôi phải đến chứ.” Chung Lê ngọt ngào nói, rồi giới thiệu với cô ta: “Đây là Mạnh Nghênh, bạn thân của tôi.”

Mạnh Nghênh gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

'Tống Thanh Mạn chào hỏi hai người, sau lưng có người gọi cô ta, cô ta vội vàng giải thích: “Tôi có việc bận một chút, lát nữa tôi gọi Tiểu Đường dẫn hai người đi. Hai người muốn tham quan chỗ nào cũng được, hay xem người mẫu chụp ảnh cũng được, mệt thì có phòng nghỉ ở bên trong, muốn ăn uống gì đều có cả.”

Chung Lê và Mạnh Nghênh được Tiểu Đường dẫn đi tham quan xung quanh.

'Tống Thanh Mạn bận quay phim, nam người mẫu cơ bụng tám múi suốt ngày ở dưới ánh đèn, đừng nói là chủ động đến quyến rũ họ, muốn đến gần nam người mẫu đều phải đi qua rất nhiều trợ lý chụp ảnh, thợ trang điểm và nhân viên ánh sáng.

Mọi thứ trông có vẻ an toàn, không có cạm bẫy.

Chung Lê và Mạnh Nghênh lần đầu tiên nhìn thấy cảnh quay quảng cáo nên thấy khá thú vị và đã chụp ảnh đăng lên tường bạn bè.

Trạng thái của Chung Lê vừa đăng lên thì Phó Văn Thâm đã nhắn tin đến.

[Ở đâu]

Chung Lê rất ngạc nhiên, một ông già cổ lỗ sĩ không xem tường bạn bè giờ lại lướt tường bạn bè sao?

[Đang xem chị Mạn Mạn quay quảng cáo]

Phó Văn Thâm không trả lời lại.

Buổi chiều, Tống Thanh Mạn sợ họ đói bụng còn sai người mua gà rán và đồ tráng miệng cho họ.

Mạnh Nghênh cẩn thận kiểm tra lại đồ ăn một lúc. lâu rồi nói: "Trong một xã hội có luật pháp, chắc là cô ta không dám đầu độc nơi công cộng chứ? Hay cô ta muốn dỗ béo cậu. "

Chung Lê khoanh chân, hất cằm khinh thường: "Tớ có béo thì cũng là một cô béo xinh đẹp."

Tống Thanh Mạn đã tranh thủ thời gian để vào phòng nghỉ nói chuyện với họ, trong khi Chung Lê đang quấy rối Phó Văn Thâm trên WeChat.

Cô đặt điện thoại xuống, chống cằm thở dài: "Lại không trả lời tớ nữa rồi."

Đúng lúc Tống Thanh Mạn bước vào nghe thấy và nói: "Sau này em cứ nhắn cho tôi, tôi nhất định sẽ trả lời

Hửm?

Chung Lê hơi liếc mắt qua đó.

Việc gây chia rẽ này khá lạ.

"Thấy chán rồi phải không?" Tống Thanh Mạn nói: "Tôi còn có 20 phút nữa là xong việc, lát nữa dẫn hai người đi ăn tối, đồng nghiệp của tôi có giới thiệu mấy quán ngon ở gần đây."

"Vâng." Chung Lê nói, "Chị cứ tập trung làm việc, đừng lo lắng cho chúng tôi

'Tống Thanh Mạn đưa tay xoa vào đầu cô trước khi rời đi.

Chung Lê sững người.

Mạnh Nghênh đang ngồi đối diện ăn gà rán cũng sững người.

Chờ khi cô ta đi ra ngoài, Chung Lê cau mày: "Cô ta có biết bùa chú gì không, chạm một cái là có thể ếm bùa và tớ?"

"Để tớ xem nào.” Mạnh Nghêềnh lập tức đặt gà rán xuống, đi tới nhìn chằm chằm mái tóc đen mượt của cô một lúc, tỏ vẻ kỳ lạ hỏi: “Không có gì cả, cậu có cảm thấy. gì không?”

“Có." Chung Lê nói.

Mạnh Nghênh liền thấy căng thẳng: "Bị làm sao? Cảm giác thế nào? Đau hay ngứa?"

Chung Lê nghiêm túc nói: "Cảm giác bị sỉ nhục."

Làm sao có chuyện một con tiểu yêu tỉnh có thể chạm vào đầu của người vợ chính thất chứ?

Đây chẳng phải là diễu võ dương oai một cách trắng trợn sao?