Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 33



Máy tạo độ ẩm trong phòng khi hoạt động rất yên lặng, Thím Trần tắt hết đèn và lặng lẽ quay trở lại căn phòng nhỏ để nghỉ ngơi.

Chung Lê được chăm sóc các loại thuốc và bữa ăn bổ dưỡng trong vài ngày qua, chất lượng giấc ngủ rất tốt, cô đã ngủ thiếp đi không lâu sau khi năm xuống.

Thuốc bác sĩ đưa cho cô có chút tác dụng an thần, nhưng có lẽ cô ngủ không sâu, khi cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, cô liền tỉnh.

Lúc đó đã là đêm khuya, cả tòa phòng bệnh rất yên tĩnh.

Cánh cửa từ từ mở ra, ánh đèn vàng ấm áp trong hành lang trải dài trên mặt đất, đổ một bóng dài lên đó.

Chung Lê sững sờ mở mắt ra, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt vì ánh sáng phía sau bóng người.

Chỉ thấy rất cao, với bờ vai rộng và vòng eo hẹp được. ánh sáng mơ hồ làm nổi bật, dáng người của anh ta rất đẹp.

Có thể là tính khí cặn bã của Phó Văn Thâm nổi bật hơn,

Chung Lê đã nhận ra điều đó khi nhìn vào dáng người của anh ta.

Cô ngơ ngác nhìn anh vài giây trước khi nhận ra và quay sang nhìn đồng hồ.

10 giờ 28 phút.

Chung Lê từ từ nhướng mày, hơi thở khó chịu trước khi đi ngủ cuối cùng cũng lắng xuống.

Nhìn xem.

Cho dù là đối với chồng cô, một kẻ đê tiện đồi bại, kế khích tướng vẫn hữu dụng.

Ban đêm trời mùa thu hơi se lạnh, gió lạnh thổi vào bộ áo vest màu đen của Phó Văn Thâm.

€ó lẽ là bởi vì màn đêm tĩnh mịch, anh mặc một bộ đồ có tông màu lạnh đứng ở trong bóng tối, khiến người khác có cảm giác rợn người.

Chung Lê chưa tỉnh hẳn, đầu óc không được tỉnh táo, nhìn thấy bóng dáng cao lớn nghiêm nghị của Phó Văn Thâm, cô không biết từ đâu đột nhiên có cảm giác đề phòng.

"Anh đến bệnh viện lúc tối om như vậy, không phải anh muốn làm gì tôi chứ?”

Cô kéo chiếc chăn sát lên cổ, nhìn bóng đen đó với ánh mắt cảnh giác.

Bóng đen đứng yên lặng trong bóng tối vài giây, giọng nói của Phó Văn Thâm vang lên: "Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì cô.

Một cặp vợ chồng rạn nứt tình cảm trở mặt thành kẻ thù, một bên thì nóng lòng muốn ly hôn nhưng không muốn tổn thất tài sản dẫn đến cực đoan, tung tin không tốt về đối phương thì cũng không còn là điều mới lạ.

Chung Lê đang định mở miệng nói thì anh ta lại cất giọng bình thản nói: "Lúc cô gọi tôi đến thì không sợ tôi làm gì cô sao?”

Thái độ của tên tra nam này lạnh lùng vô cảm, tỏ vẻ đáng ghét cứ như là "Nể tình thấy cô khổ sở van xin thì tôi

mới đến thăm cô thôi".

Nếu anh thật sự có ý định đó, thì trong lúc cô hôn mê thì có rất nhiều cơ hội để ra tay.

Chung Lê lẳng lặng buông chiếc chăn xuống.

"Ai bảo dáng vẻ của anh trông nham hiểm như vậy, giữa đêm hôm mở cửa, như hắc bạch vô thường đến đòi mạng vậy.

Chung Lê đưa tay ra mở đèn.

Ánh đèn rọi vào bóng dáng của Phó Văn Thâm trông vào đã bớt vẻ lạnh lùng.

"Sao khuya vậy mới đến."

Ánh đèn chói mắt, Chung Lê đưa tay lên che lại, cô nửa tỉnh nửa mê, giọng nói khàn khàn.

Phó Văn Thâm lắng lặng đưa ánh mắt lướt nhìn cô. "Vừa họp xong."

Đêm hôm không đến gặp người tình nhỏ bé mà đến bệnh viện thăm cô sao?

Tốt lắm.

Chung Lê cảm thấy được an ủi vì việc này.

Chung Lê chờ đến khi mắt đã thích nghỉ với ánh đèn, đầu óc tỉnh táo lại thì cô mới buông tay xuống và bắt đầu sai khiến anh.

"Anh giúp chỉnh giường cao lên một chút."

Phó Văn Thâm chậm rãi đi đến bên giường cô nhấn vào nút điều chỉnh nâng giường cao lên.

Chung Lê ngồi nghiêng người, nhìn vào chiếc bàn bên cạnh và nói: "Có hơi khát, anh rót giúp miếng nước."

Phó Văn Thâm lấy bình nước trên bàn đổ ra một ly nước và đem đến cho cô.

Chung Lê muốn anh phải trả gấp mấy lần những nghĩa vụ vợ chồng chưa được thực hiện trong hai năm kết hôn.

Nhưng hôm nay, Phó Văn Thâm đã nghe lời hơn so với lần trước.

Chung Lê nhận lấy ly nước, cô uống từng ngụm nhỏ và †ìm việc khác để anh làm: "Máy lạnh hơi nóng, anh chỉnh nhiệt độ thấp xuống một chút."

Phó Văn Thâm đi đến chỗ cửa ra vào chỉnh nhiệt độ máy. lạnh hạ xuống một độ.

Hai phút sau, Chung Lê: "Dường như hơi lạnh, chỉnh lại như lúc đầu đi."

Hôm nay Phó Văn Thâm dường như đã sử dụng sự kiên nhẫn của trong mười năm, anh không nói gì và chỉnh lại nhiệt độ phòng như cũ.

Chung Lê cầm ly nước chỉ uống được một phần mười, đang nghĩ đến việc bịa ra một con muỗi để anh tìm một lúc.

Phó Văn Thâm đã đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, bắt chéo chân, ánh mắt lẳng lặng nhìn cô.

Chung Lê trơ mắt nhìn lại.

Hai cặp mắt nhìn vào nhau ở khoảng cách một mét rưỡi, ai cũng không chịu rời mắt.

Lúc sau, đôi mắt nâu nhạt của Chung Lê bắt đầu có chút nghỉ ngờ: "Anh nhìn tôi như vậy làm gì?"

Phó Văn Thâm bình thản: "Dường như cô rất mong tôi đến nhìn cô."

Chung Lê bị nghẹn ngào vì lý do không thể chê vào đâu được của anh.

Tôi muốn anh đến để bù đắp nghĩa vụ làm chồng, chăm sóc người bệnh, không phải bảo anh đến ngồi chiêm ngưỡng sắc đẹp của tôi như một đại gia.

Đi làm mệt rồi thì anh đến để ngắm gái đẹp sao?

Chung Lê thầm nghĩ trong bụng và mỉm cười.

Vì để thắng lại một bàn, cô cố tình trêu tức Phó Văn "Thâm, cô cầm ly nước nói một cách trêu chọc: "Ông xã, anh làm đến tối như vậy còn đến thăm em nữa, em cảm động lắm đó."