Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 362



Cô từ nhỏ đã yêu thích chó, vẫn luôn hoan nghênh chiêu mộ những chú chó yêu thích, có thể nhìn ra Thập Thất rất có cảm tình với cô từ cái đuôi đung đưa các lúc càng vui vẻ của nó, nó ngoan ngoãn đứng trước mặt cô cho cô sờ, một lát sau liền đặt gói hàng xuống, bước lại gần cô, vòm miệng thoải mái bắc trên cánh tay cô.

“Đáng yêu chết mất bé cưng ơi, hôn một cái nào, moah moah moah ~”

Akita bình thường được huấn luyện vừa khắc chế vừa lễ phép, không chủ động gần gũi người lạ, nhưng kỳ thực nó rất thích gần gũi người khác, Mạnh Nghênh hôn nhẹ lên đầu chó một cái, đuôi nó ngay lập tức ve vẩy thành cánh quạt, dùng cái mũi ấm ướt lành lạnh cọ cọ cô.

Mạnh Nghênh nhất thời nóng đầu, điên cuồng nói: “Em thích chị đúng không? Có muốn đi cùng chị không? Tối nay chị liền đến trộm em đi, đến lúc đó em nhớ mở cửa cho chị......

Bất thình lình một giọng nói từ sau lưng cô truyền đến: “Đêm khuya xông vào nhà tôi, chuyện này không ổn đâu nha."

Động tác của Mạnh Nghênh cứng đờ, lặng lẽ buông cái tay đang sờ mó vuốt ve lông chó xuống, đứng dậy định giả vờ như không có chuyện gì.

“Trùng hợp ghê, anh tới lấy chuyển phát nhanh hả.”

“Không phải.” Hứa Dịch Châu đang cầm một tập tài liệu, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Tôi nô dịch một chú chó đáng yêu tới lấy chuyển phát nhanh cho mình.”

Mạnh Nghênh:

Cứu mạng, anh ta ở đây ngay từ đầu rồi sao?

Hứa Dịch Châu nói tiếp: “Dẫu sao tôi cũng không đáng yêu bằng nó.”

Quả nhiên nói xấu sau lưng người khác rất dễ lật xe.

Mạnh Nghênh nỗ lực cứu vấn một chút, lại phát hiện ra chẳng còn chỗ trống nào để cứu vãn nữa, dứt khoát chẳng còn gì để mất: “Đúng đó, anh còn rất tự mình biết mình ha.”

Cô quay đầu đi lấy chuyển phát nhanh của mình, hôm nay nhân viên trực ban không phải người cô quen, ân cần hỏi: “Người nhận tên gì ạ?”

Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng đã mắc kẹt lại, Mạnh Nghênh hỏi: “Nói số di động được không.”

Đối phương nói: “Cũng có thể, có điều ở chỗ chúng tôi đăng ký là tên bưu kiện, cô nói tên cho tôi sẽ nhanh hơn đấy ạ.”

Mạnh Nghênh quay đầu nhìn Hứa Dịch Châu vẫn đang đứng sau lưng mình: “Anh còn chưa đi sao?”

Hứa Dịch Châu một tay đút túi quần: “Đợi em.”

Ai cần anh đợi.

Mạnh Nghênh khéo léo từ chối: “Lát nữa tôi còn có việc khác, anh đi trước đi.”

“ồ” Hứa Dịch Châu cúi đầu nói với chó nhà mình: “Cô ấy không muốn đi cùng mi.”

Thập Thất dùng đôi mắt chó nhỏ đen láy nhìn cô.

Mạnh Nghênh:

Cô đành phải quay đầu, cấp tốc báo tên bưu kiện với nhân viên công tác: “Thiết thủ vô tình Mạnh đại cường.”

Không biết là do giọng cô quá nhỏ hay nói quá nhanh, cô gái nhỏ kia nghe không rõ: “Gì cơ?”

Gó người xì cười thành tiếng, Mạnh Nghênh quay lại lườm anh một cái.

Lúc học đại học có một khoảng thời gian người ta đồn đại có một tên nhân viên giao chuyển phát nhanh sẽ lấy số điện thoại của các nữ sinh để quấy rối họ, vì vậy bọn họ đã đồng loạt đổi tên, về sau cũng lười đổi lại, vẫn dùng đến tận bây giờ.

Cười cũng đã bị cười rồi, cô cũng không còn gì xấu hổ ngượng ngùng nữa, lớn tiếng lặp lại: “Thiết thủ vô tình Mạnh đại cường.”

Thỏi cọ răng sừng hươu cô mua cho chó nhà mình có công dụng làm sạch răng và khoang miệng, chủ yếu là hai bé chó trong nhà rất thích gặm thứ này..

Cầm lấy chuyển phát nhanh từ chỗ trung tâm quản lý tài sản ra ngoài, Mạnh Nghênh tay không liền trực tiếp bóc nó luôn, cô lấy một cái ra, cúi người lấy gói hàng mà Thập Thất đang ngậm trong miệng xuống, đưa thỏi cọ răng tới.

Thập Thất rất muốn gặm, nhưng cực kỳ an phận đứng tại chỗ, quay đầu nhìn chủ của mình, đợi Hứa Dịch Châu gật đầu nó mới nhận lấy, rất cẩn thận để tránh cắn phải ngón tay của Mạnh Nghênh.

Mạnh Nghênh nhịn không được tán thưởng: “Nó học: ở trường nào thế, được dạy bảo ngoan ngoãn như vậy, tôi cũng muốn đưa chó nhà mình tới học thử.”