Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 366



Sữa Bò và Bao Chửng mặc dù chưa từng trải quan huấn luyện nghiêm khắc, nhưng biểu hiện ở phương diện ăn uống cũng không tệ lắm, tuy thấy đồ ăn ngon đều đã gấp đến độ chảy nước miếng, nhưng vẫn ngoan ngoãấn ngồi tại chỗ.

Mạnh Nghênh phát hiện Hứa Dịch Châu này có chút thần kỳ, bình thường Sữa Bò và Bao Chửng chỉ khi được. cô cho phép mới động miệng, nhưng mỗi lần đều sẽ cố gắng đưa miệng tới gần thức ăn trước, chỉ đợi cô hạ lệnh một tiếng là nhào tới ngay.

Nhưng ở trước mặt Hứa Dịch Châu, hai bọn nó rõ ràng là ngoan hơn một chút.

Hứa Dịch Châu cuối cùng đặt một bát việt quốc xuống, hạ lệnh: “Ăn đi.”

Sữa Bò và Bao Chứng ngay lập tức lộ nguyên hình, thể hiện tốc độ ăn uống như gió cuốn mây tan càn quét thức ăn, so sánh hai bên, tướng ăn của Thập Thất có thể nói là tao nhã đẹp mắt.

Mạnh Nghênh nhìn hai đứa con không nên thân nhà mình, tướng ăn đã không tao nhã thì thôi đi, lại còn vừa ăn vừa phát ra âm thanh 'phì phờ thỏa mãn......

Hai con hàng này ăn gì cũng bày ra dáng vẻ nón này ngon nhất quả đất, ăn đến vô cùng ngon miệng, ai nhìn vào đều có thể ăn nhiều thêm hai bát cơm.

Mạnh Nghênh nhịn không được nuốt nước bọt.

Hứa Dịch Châu bật cười: “Nhìn chó ăn cơm cũng có thể khiến em đói?”

“Tôi vẫn chưa ăn cơm."

“Vừa hay." Anh đứng dậy, “Qua đây giúp tôi nếm thử thức ăn một chút.”

Hôm nay Hứa Dịch Châu quả thực đã giúp Mạnh Nghênh một việc lớn, Sữa Bò và Bao Chửng quan trọng không kém người nhà của cô, nói Hứa Dịch Châu là ân nhân cứu mạng của cô cũng không quá chút nào.

Nếu đổi là trước đây Mạnh Nghênh nhất định sẽ từ chối, nhưng bây giờ cô nợ anh một ân tình lớn như vậy, yêu cầu nhỏ xíu như nếm thử thức ăn này sao cô có thể từ chối chứ?

Không phải chỉ là nếm thử thức ăn thôi sao, cô tự thuyết phục bản thân, ăn một ngụm cũng không chết được.

Hứa Dịch Châu lấy cá từ trong nồi hấp ra, là món cá đốm sao hấp biển sâu, nước miếng của Mạnh Nghênh đã bắt đầu tiết ra rồi.

Hứa Dịch Châu lấy bát đũa sạch sẽ đưa cho cô, Mạnh Nghênh cầm lấy bát đũa thận trọng nếm thử một miếng, đôi mắt bỗng sáng lên, giơ ngón tay cái với anh: “Ngon!”

“Rất tươi, rất mềm, lại có chút đàn hồi, mùi vị của nước tương cũng rất tuyệt, không mặn không nhạt, vừa vặn.....” Cô rất nghiêm túc giúp anh thử thức ăn, vắt hết óc nghĩ ra từ ngữ đánh giá.

“Con cá này phát triển cũng rất tốt, chắc thịt, vừa nhìn liền biết ngay là cá đã được cẩn thận rèn đúc qua.”

Mạnh Nghênh vừa gác đũa, Hứa Dịch Châu lại múc cho cô một bát canh cá đậu phụ: “Thử cái này đi.”

Mạnh Nghênh cầm thìa lên húp một ngụm, đôi mắt lại lần nữa sáng lên: “Ngon quái”

Cô theo thói quen múc thìa thứ hai đưa tới bên miệng, vừa đưa đến một nửa thì chợt nhớ ra thân phận nếm thử thức ăn của mình, tay khẽ khựng lại, nhất thời không biết nên có uống nốt chỗ canh còn lại này hay không.

Hứa Dịch Châu lấy khăn giấy lau tay, nhìn cô hỏi: “Sao lại không uống nữa? Không ngon à?”

Mạnh Nghênh: “Không phải, ngon lắm.”

“Ngon mà em chỉ uống có một ngụm.” Hứa Dịch Châu lại liếc mắt nhìn món cá, “Cá hấp cũng ăn có một miếng, không hợp khẩu vị em sao?”

Mạnh Nghênh trầm mặc một giây, quên đi.

Cô vứt bỏ gánh nặng nếm thử thức ăn sang một bên, một lần nữa cầm đũa lên, vừa ăn cá vừa uống canh, ăn uống đến hăng say vui vẻ.

Dẫn Sữa Bò và Bao Chửng từ nhà Hứa Dịch Châu ra, bụng của một người hai chó đều được lấp đây.

Mạnh Nghênh dắt dây thừng chó, lúc bước ra cửa mới chợt nhớ bản thân vẫn chưa chính thức cảm ơn anh một tiếng.

Cô xoay người lại, nhìn Hứa Dịch Châu đang đứng ở cửa, ánh sáng phác họa một đạo viền vàng trên thân hình thon dài của anh, anh đang cắm tay vào túi quần, bộ quần áo ở nhà màu be dưới ánh đèn ánh đèn vàng lộ ra vài phần ôn nhu, bên chân là Thập Thất đang đứng ngoan ngoãn.

Cô từ nhỏ đã ăn nói vụng về, tuy trong lòng rất cảm kích nhưng lại không quen dùng từ ngữ mỹ miều biểu đạt, chỉ có thể thốt ra một câu cứng ngắc nhưng lại thành thật: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”

Cũng may mà Hứa Dịch Châu không để ý: “Khách sao làm gì.”

Anh khom người xoa xoa đầu Sữa Bò, tiếp đó vô cùng thuận tay cũng xoa xoa đầu cô một chút: “Hôm nay bị dọa rồi đúng không.”